“Mà sau khi tôi thâm nhập vào nội bộ quân địch lại liên hệ được với Hoa Hạ, tiến hành nội ứng ngoại hợp, tôi từng bước có được sự tín nhiệm của thống soái quân địch, sau đó xúi giục ông ta làm theo kế sách của mình”.
“Sau một tuần ẩn nấp, cuối cùng tôi cũng tìm được cơ hội, tổng tư lệnh quân địch nghe theo ý kiến của tôi, để lộ ra chủ lực quân địch, Hoa Hạ đã có được cơ hội tuyệt vời để vây quét quân thù”.
“Chính trong chiến dịch lần đó, Hoa Hạ đã tiêu diệt được toàn bộ hơn năm mươi nghìn quân địch”.
“Còn tôi cũng đã giết được tổng tư lệnh của quân địch”.
Mục Hàn không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng khi đó, giống như lại trở về với cuộc đời làm lính oanh liệt thuở ban đầu.
“Lần vây quét này đại thắng, khi đó tôi cũng may mắn được tham gia”, lúc này, người chiến hữu có tầm nhìn xa trông rộng cũng bùi ngùi nói: “Hồi đó, liên quân hơn bốn mươi nước tấn công Hoa Hạ, dư luận trong nước bao trùm cảm giác bi thương, tâm trạng vô cùng bi quan”.
“Không chỉ nhân dân hoảng loạn, thị trường cổ phiếu sụt giá, các lãnh đạo và đảng phái trong nước cũng lên tiếng đầu hàng, ký kết hiệp ước cắt đất bồi thường với liên quân hơn bốn mươi nước để bảo vệ sự an nguy của Hoa Hạ”.
“Dù sao, việc liên quân hơn bốn mươi nước tấn công Hoa Hạ trước nay chưa từng có, dù là ai thì trong lòng cũng không có đủ lòng tin”.
Nghe đến đây, toàn bộ các chiến hữu đều xôn xao bàn tán.
Với tình thế gay go khi đó, trong số bọn họ cũng có không ít người ôm tâm trạng bi quan.
Thậm chí còn có không ít binh lính đầu hàng quân địch.
“Nhưng lần vây quét này đại thắng đã hoàn toàn đánh thức ý chí chiến đấu của Hoa Hạ, tổng tư lệnh quân địch bị tiêu diệt đã khiến nội bộ liên quân hơn bốn mươi nước rối ren, mà lãnh đạo cấp cao của Hoa Hạ chúng ta cũng nhanh chóng ổn định được tư tưởng của người dân, suy tính sách lược, lúc này mới khiến cho tinh thần quyết thắng dâng cao”.
Nói đến đây, người chiến hữu có tầm nhìn xa trông rộng đó quay sang nhìn Mục Hàn với ánh mắt phức tạp: “Nghe nói, người giết chết tổng tư lệnh quân địch từ đó đã một bước nhảy vọt, xếp chung vào hàng ngũ lãnh đạo cấp cao trong quân đội Hoa Hạ”.
“Không ngờ người đó lại là anh!”
“Người anh em, rốt cuộc anh là thần thánh phương nào đấy?”
“Ha ha! Xem ra anh cũng hiểu biết rất rõ đấy”, Mục Hàn bật cười, chưa trả lời ngay câu hỏi của người lính rất có mắt nhìn này, thay vào đó lại thò tay vào bên trong thùng.
Lại là một tấm huân chương quân công màu đen tuyền!
Lúc này, mấy chiến hữu Lỗ Chí Thâm, Tưởng Đại Môn đều sững sờ.
Hoá ra cái tên này không chỉ có một tấm huân chương quân công màu đen tuyền.
“Tấm huân chương quân công này à”, Mục Hàn lại bắt đầu nhớ lại: “Là lần tôi dẫn quân thâm nhập vào nước Tài, bao vây để đánh tiếp viện, khoét được một điểm từ trong nội bộ liên quân hơn bốn mươi nước, sau đó tiêu diệt toàn bộ đại quân do chiến thần nước Tài cầm đầu, khi đó cấp trên đã đặc biệt thưởng tặng tấm huân chương này cho tôi”.
Một đòn tiêu diệt toàn bộ chiến thần nước Tài sao?
Nghe đến đây, những chiến hữu có mắt nhìn đã ngầm đoán ra được thân phận của Mục Hàn rồi.
Trong ánh mắt nhìn vào Mục Hàn bất giác lộ ra sự kính nể sâu sắc.
Những chiến hữu còn lại cũng lo lắng bất an.
Bởi vì bọn họ đại khái cũng có thể đoán ra được thân phận của Mục Hàn.
“Trong chiếc thùng này tôi còn có mấy tấm huân chương đen tuyền giống như vậy”, Mục Hàn dứt khoát đổ chiếc thùng ra.
Quả nhiên, sau một tràng âm thanh leng keng, mấy tấm huân chương quân công đen tuyền lập tức xuất hiện trước mặt tất cả chiến hữu”.
“Đây…”
Cả đám chiến hữu đều hít sâu một hơi khí lạnh.
Đối với những chiến hữu đang ngồi ở đây, có một tấm huân chương quân công màu vàng kim thôi đã là chuyện vô cùng xa xỉ rồi chứ chưa nói đến loại huân chương đen tuyền dành cho người có công lao cao hơn cả hạng đặc biệt như vậy.
Mà một mình Mục Hàn lại có đến mười tấm huân chương quân công màu đen tuyền!
Cả đám chiến hữu chỉ có một biểu cảm duy nhất là chấn động.
Mặc dù đã biết thân phận thật sự của Mục Hàn, nhưng nhìn thấy nhiều huân chương quân công đen tuyền như vậy, trong lòng Lăng Sở Sở vẫn kinh ngạc không thôi.
Nhiều huân chương quân công đen tuyền như vậy, e là ngay cả cấp trên Vương Chung Quy của cô ta cũng không có nhiều như thế nhỉ?
Trong số những tấm huân
chương quân công đen tuyền này, có một tấm huân chương quân công ngũ sắc sặc sỡ, giống như hạc đứng giữa đàn gà, lấp lánh nổi bật.
“Đây là…Long chương sao?”
Vẫn là vị chiến hữu có mắt nhìn kia để ý đến tấm huân chương quân công ngũ sắc sặc sỡ này và hỏi Mục Hàn đầu tiên.
“Chiến hữu, anh rất có mắt nhìn đấy”, Mục Hàn gật đầu, giơ tay chỉ vào tấm huân chương quân công ngũ sắc sặc sỡ này, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Không sai!”
“Tấm huân chương quân công ngũ sắc này là tấm Long chương duy nhất của Hoa Hạ!”
“Từ lúc Hoa Hạ thành lập đến nay chỉ trao cho một người duy nhất”.
Mục Hàn vừa nói xong, đám người lại càng thêm kinh ngạc.
Toàn thân tấm huân chương quân công ngũ sắc sặc sỡ này có màu vàng tím, ở giữa là một ngôi sao đỏ lấp lánh, hai bên là hai viên Long Hý châu, khí thế phi phàm.
Tấm Long chương duy nhất của Hoa Hạ này đã làm nổi bật thân phận của Mục Hàn.
“Về lai lịch của tấm Long chương duy nhất của Hoa Hạ này…”
Mục Hàn bắt đầu thuật lại, các chiến hữu không dám thở mạnh, sợ làm phiền tới Mục Hàn.
Không khí liền trở nên đông đặc chỉ trong nháy mắt.
“Trải qua hơn một năm chiến tranh, cuối cùng âm mưu tấn công Hoa Hạ của liên quân hơn bốn mươi nước cũng bị dập tan. Sau cùng, tôi dẫn theo tứ đại chiến thần và quân đội dưới trướng đánh vào lãnh thổ của ba nước chủ lực là nước Tài, Đảo Quốc và Hổ Quốc, gần như đã diệt sạch ba nước bọn chúng”.
“Đến lúc này, các nước còn lại trong liên minh hoặc là rút lui, hoặc là đầu hàng, liên quân hơn bốn mươi nước tan rã từ đó, không còn sức mạnh để chiến đấu với Hoa Hạ nữa”.
“Trận chiến này có thể đổi lại ít nhất hơn bốn mươi năm thái bình cho vùng biên giới của Hoa Hạ”.
“Bởi vì từ trước đến nay, mặc dù trận chiến này không thể nói là cuối cùng nhưng trước đây lại chưa từng có, vậy nên lãnh đạo cấp cao của Hoa Hạ cùng cho rằng công lao của tôi không kém gì với những người khai quốc, thậm chí còn có công tái thiết lại Hoa Hạ, vậy nên đã trao cho tôi tấm Long chương duy nhất của Hoa Hạ này!”
“Đồng thời, tôi còn được phong quân hàm “đại thống soái”, trở thành đại thống soái duy nhất từ khi Hoa Hạ lập quốc cho đến nay!”
Mục Hàn vừa nói xong, gương mặt của đám chiến hữu đều lộ ra vẻ kích động.
Trong lòng bọn họ đã sục sôi từ lâu.
Người trước mắt này chính là vị đại thống soái vạn người tôn thờ.
“Xin bái kiến đại thống soái!”, Lăng Sở Sở đã hoàn hồn lại sau khi say sưa nghe lời kể của Mục Hàn, lập tức hành lễ đúng theo tiêu chuẩn quân đội với Mục Hàn: “Kính lễ đại thống soái!”
“Chúng tôi xin được kính lễ đại thống soái!”
Cả đám chiến hữu lần lượt phản ứng lại, không hẹn mà cùng hành lễ với Mục Hàn.
Sắc mặt hai người Lỗ Chí Thâm, Tưởng Đại Môn lại u ám như tro tàn, hai chân mềm nhũn, không tự chủ được mà xụi lơ dưới đất.
Bọn họ không thể nào ngờ nổi Mục Hàn lại là vị đại thống soái được vạn người tôn kính.
Mục Hàn cũng nghiêm trang đáp lễ theo phong cách quân đội với các vị chiến hữu.
Tiếp theo đó, Mục Hàn lại đưa mắt nhìn hai người Lỗ Chí Thâm và Tưởng Đại Môn, khoé miệng khẽ nhếch lên, hỏi: “Lỗ Chí Thâm, Tưởng Đại Môn, hai người còn muốn so huân chương quân công với tôi nữa không?”