Điện Chủ Ở Rể

Bệnh nói khoác khi nào mới chữa được


trước sau

Biết được hai người trước mắt đến từ nhà họ Lâm ở Sở Dương, Thái Sư không khỏi nheo mắt lại.

Nhà họ Lâm ở Sở Dương chính là nhà bố mẹ vợ của người đó.

Nhưng Thái Sư đã biết tin nhà họ Lâm ở Sở Dương giấu Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên, thay bọn họ nhận giấy chứng nhận ly hôn.

Loại hành vi có mắt như mù này của nhà họ Lâm ở Sở Dương khiến Thái Sư mở rộng tầm mắt.

Với địa vị và thân phận của Mục Hàn, người khác nịnh bợ còn không kịp, vậy mà bọn họ lại muốn đẩy Mục Hàn ra xa.

Điều này khiến thiện cảm của Thái Sư đối với nhà họ Lâm ở Sở Dương hoàn toàn tiêu biến.

“Ồ?”, Thái Sư hỏi: “Không biết hai cậu tới đây có chuyện gì vậy?”

“Thái Sư, là thế này”, Trương Tùng nói: “Nhà họ Lâm ở Sở Dương chúng tôi muốn mở rộng phát triển nên cần một nhà máy điện tử trong tay ông, nghiệp vụ trong tay ông nhiều như vậy, nhà máy điện tử này đối với ông mà nói cũng chưa cần gấp lắm, chi bằng cứ thuận nước đẩy thuyền, chuyển nhượng lại cho nhà họ Lâm ở Sở Dương chúng tôi đi”.

“Đương nhiên, chuyện tiền nong không thành vấn đề!”

“Nhà máy chưa cần gấp của tôi thì buộc phải bán cho nhà họ Lâm ở Sở Dương mấy người hay sao?”, Thái Sư cười khẩy, nói: “Còn nữa, nhà họ Lâm ở Sở Dương mấy người có máu mặt đến mức nào mà bảo Thái Sư như tôi phải thuận nước đẩy thuyền?”

“Thái Sư, ông hiểu nhầm rồi!”, Trương Tùng cũng là một kẻ đểu cáng mềm nắn rắn buông, trông thấy Thái Sư dường như hơi bất mãn thì vội vàng cười xoà, nói: “Chỉ là một nhà họ Lâm nhỏ bé ở Sở Dương, so với Thái Sư thì rõ ràng chẳng là cái thá gì!”

“Nhưng nếu đều làm ăn với nhau thì ông cũng không cần phải tính toán chi li quá có đúng không?”

“Thái Sư, ông ra giá đi!”

“Hừ!”, Thái Sư lạnh lùng hừ một tiếng: “Mấy người nghe cho kỹ đây, ai cũng có thể mua nhà máy điện tử này của tôi ngoại trừ nhà họ Lâm ở Sở Dương”.

“Tôi thà bỏ hoang nó chứ tuyệt đối sẽ không bán cho nhà họ Lâm ở Sở Dương!”

“A?”, Trương Tùng ngơ ngẩn: “Xin phép hỏi một câu, nhà họ Lâm ở Sở Dương và Thái Sư không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ, không biết đã đắc tội với ông ở chỗ nào?”

“Nhà họ Lâm ở Sở Dương không đắc tội với tôi, chỉ có điều gần đây bọn họ đã làm sai một việc”, Thái Sư nói: “Còn là việc gì thì cậu trở về bảo bọn họ tự mình ngộ ra đi”.

“Tiễn khách!”

Trương Tùng vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị hai người đàn ông có vẻ ngoài hung ác ngăn lại.

Đây cũng là vì Trương Tùng và Trương Khẩn tự xưng đến từ nhà họ Lâm ở Sở Dương.

Nếu đổi lại là người khác thì đã bị Thái Sư đánh cho một trận te tua từ lâu.

Sau khi Thái Sư vào phòng lập tức gọi điện cho Thượng Thư: “Thượng Thư, ông đã biết hết mấy chuyện xấu của nhà họ Lâm ở Sở Dương chưa?”

“Tôi biết cả rồi”, Thượng Thư gật đầu nói.

“Lát nữa sẽ có người của nhà họ Lâm ở Sở Dương đến muốn mua thiết bị máy móc điện tử của ông, ông biết nên làm thế nào rồi chứ?”, Thái Sư lại tiếp tục dặn dò.

“Hiểu rồi”, Thượng Thư mỉm cười.

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Hai anh em Trương Tùng, Trương Khẩn đến địa bàn của Thượng Thư.

Nhưng điều khiến hai anh em Trương Tùng, Trương Khẩn buồn phiền là ngay cả cửa của nhà Thượng Thư họ cũng chưa bước vào được.

Mà Thượng Thư đã bảo thuộc hạ chuyển lời rằng không muốn gặp người của nhà họ Lâm ở Sở Dương.

Liên tiếp bị cản trở khiến hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn cảm thấy vô cùng tức giận.

“Anh cả, anh đoán xem có phải nhà họ Lâm ở Sở Dương đã đắc tội với ai rồi không?”, Trương Khẩn hỏi.

“Không phải đâu”, Trương Tùng lắc đầu nói: “Dù nhà họ Lâm ở Sở Dương có đắc tội với ai đi nữa thì cũng chỉ trong phạm vi Sở Dương mà thôi, vấn đề là nhà họ Lâm ở Sở Dương vẫn chưa từng đặt chân tới tỉnh, anh không nghĩ ra được ai lại đi kết thù với bọn họ”.

“Vậy chúng ta trở về Sở Dương biết ăn nói sao với nhà họ Lâm đây?”, Trương Khẩn lo lắng nói.

“Ai mà biết được chứ”, bây giờ Trương Tùng cũng sốt ruột buồn bực lắm rồi, vốn dĩ cho rằng tiếng tăm của nhà họ Lâm ở Sở Dương tốt đẹp lắm, kết quả lại không phải như thế.

Mấu chốt là hai anh em bọn họ đã chém gió tung trời.

Khiến nhà họ Lâm ở Sở Dương tin tưởng rằng hai người Trương Khẩn rất có thế lực.

“Anh cả, anh thử nghĩ xem có khả năng này không”, lúc này, trong đầu Trương Khẩn loé lên một ý nghĩ, nói: “Tập đoàn Thiên Thành của Lâm Nhã Hiên dần dần mở
rộng, còn muốn tiến quân vào tỉnh, chắc chắn sẽ động đến miếng bánh của mấy ông trùm kia”.

“Anh hiểu rồi”, nghe Trương Khẩn nói như vậy, mắt Trương Tùng bất chợt sáng bừng lên: “Chắc chắn là như vậy!”

“Mấy ông trùm tỉnh đó không muốn tập đoàn Thiên Thành tiến quân vào tỉnh xâu xé miếng bánh của họ!”

“Sau khi chúng ta trở về cứ nói như vậy với nhà họ Lâm ở Sở Dương, bọn họ sẽ không nghi ngờ chúng ta đâu!”

Sau đó, hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn trở về nhà họ Lâm ở Sở Dương.

Và nói với người nhà họ Lâm những điều mà bọn họ tự bịa ra.

Nghe anh em Trương Tùng, Trương Khẩn nói vậy, cả nhà họ Lâm như bị bao phủ bởi một tầng sương mù u ám.

Nếu như việc Lâm Nhã Hiên tiến quân vào tỉnh gặp trở ngại thì nhà họ Lâm ở Sở Dương sẽ không còn hy vọng trở thành gia tộc giàu sang quyền thế hàng đầu ở tỉnh nữa!

“Phải làm sao đây?”, ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng vô cùng lo lắng.

“Trương Tùng, Trương Khẩn, hai cậu còn có biện pháp gì khác không?”, bà cụ Lâm nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn đặt hi vọng lên người hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn: “Dù sao nhà họ Trương cũng là một gia tộc lớn, ngay cả đội kỵ binh tám trăm người của nhà họ Lữ ở Trung Hải cũng được mọi người giải quyết đâu ra đấy”.

“Mấy người dựa vào quan hệ nhà họ Trương thì hẳn chút chuyện này không có gì khó cả đúng không?”

“Cái đó…”

Trương Tùng đang định trả lời.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói mạnh mẽ: “Vấn đề của Nhã Hiên, tôi có thể giải quyết”.

Người bước vào chính là Mục Hàn.

Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Mục Hàn đã đi tìm Mộ Dung Phong, tra rõ chân tướng của vụ việc tấm chi phiếu mười kia.

Mục Hàn vẫn chưa biết Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi đã thay anh chứng minh được sự trong sạch, vậy nên mới vội qua đây để làm rõ.

Nhưng vừa vào cửa đã nghe thấy khó khăn mà Lâm Nhã Hiên gặp phải trước mắt.

“Mày có thể giải quyết được sao?”, Lâm Long cười nhạo, nói: “Ngay cả anh em Trương Tùng, Trương Khẩn còn chưa giải quyết được thì mày có thể giải quyết nổi ư?”

“Tao nói này Mục Hàn, cái thói ba hoa khoác lác của mày đến lúc nào mới chịu sửa đổi hả?”

“Tôi không nói khoác”, Mục Hàn trừng mắt nhìn Lâm Long, sau đó nhìn sang hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn, nói với ẩn ý sâu xa: “Tôi có thể bảo đảm với mọi người, nhiều nhất hai ngày, mấy nhà máy thiết bị mà tập đoàn Thiên Thành cần cho việc tiến quân vào tỉnh sẽ tự động được dâng đến trước cửa”.

“Mấy người thì sao, mấy người có dám bảo đảm không?”

“Chúng tôi…”

Trương Tùng đang định trả lời thì bị Lâm Long ngắt lời: “Hai anh em nhà họ Trương có gì mà không dám chứ?”

“Nhưng mày thì chém gió tung trời, nếu như trong vòng hai ngày mà không có người chủ động đưa nhà xưởng thiết bị đến trước cửa thì để tao xem mày xử lý hậu quả thế nào?”

Nói xong, Lâm Long còn quay sang cười với Trương Tùng: “Trương Tùng, anh nói xem có phải không?”

Trương Tùng thấp thỏm gật đầu.

“Đúng thế!”, bà cụ Lâm bực mình nói: “Mục Hàn, cậu có biết tôi ghét nhất điểm gì ở cậu không? Chính là thái độ lúc nào cũng ngông cuồng tự đại!”

“Cậu cho rằng mình là thống đốc à? Có thể khiến cho mấy ông trùm tỉnh thành kia chủ động đến trước cửa sao?”

“Tôi không phải thống đốc, nhưng thống đốc cũng phải nghe lời tôi”, Mục Hàn trả lời.

“Mục Hàn, em rất thất vọng về anh”, ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng không tin.

“Mọi người cứ đợi mà xem”, Mục Hàn cũng không thèm để bụng, chỉ ung dung nói: “Ngày mai, ngày mai mấy ông trùm tỉnh kia sẽ đích thân đến đây chào hỏi!”

Nghe Mục Hàn nói vậy, đám người nhà họ Lâm đều bật cười nghiêng ngả.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện