Điện Chủ Ở Rể

Đại thống soái giống Mục Hàn


trước sau

Mục Hàn mỉm cười, vươn tay ngăn cản Vương Chung Quy, rồi nói: "Xem ra không cần cậu ra tay nữa đâu!”

Theo lệnh của Sở Nhậm Hành, Naruto đã dẫn theo một vài cao thủ của nhà họ Sở, mai phục bên cạnh Mục Hàn. Đồng thời trong mấy ngày nay cũng đã giết được không ít gián điệp của quân địch giúp Vương Chung Quy.

Nhìn thấy bộ dạng của Naruto, Vương Chung Quy không khỏi vui mừng: “Này, đúng thật là!"

"Với thân phận này của tôi mà đi giao đấu với mấy tên cặn bã thì đúng là bôi nhọ thân phận của mình. Vừa khéo, có người thay tôi ra tay!”

"Đỡ phải làm bẩn tay tôi!"

Naruto dẫn theo mấy cao thủ của nhà họ Sở ngăn chặn mấy chục gã đàn ông vạm vỡ có hình xăm.

“Người anh em, tôi khuyên anh tốt nhất mau rời khỏi đây đi”, Naruto nói.

“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì mà lại dám dạy dỗ bọn tao?”, gã đàn ông xăm hình hùng hùng hổ hổ chửi bới: “Mau cút ra cho tao, nếu không, đừng trách dao phay trong tay tao không có mắt!”

“Đúng là đám kiến hôi!”, Naruto khịt mũi, lấy ra một tấm thẻ, lạnh lùng nói: “Không biết trong mắt mày, nhà họ Sở ở Đông Hải thì được coi là cái thá gì?”

“Cái gì?”, gã đàn ông vạm vỡ xăm hình bỗng tái mặt: “Anh, anh, anh là người nhà họ Sở ở Đông Hải sao?”

“Chứ sao nữa?”, Naruto khoanh tay trước ngực, đáp.

Nhà họ Sở là vương tộc nên rất có danh tiếng ở các tỉnh lân cận.

Ngay cả một nghìn hộ vệ của nhà họ Vu và đội kỵ binh tám trăm người của nhà họ Lữ cũng không thể so sánh được.

Trong con mắt của đám ông trùm thế giới ngầm, nhà họ Sở là sự tồn tại ngang hàng với Hồng Anh Xã.

“Tôi có mắt không tròng, xúc phạm anh, mong các anh thứ lỗi!”, gã đàn ông vạm vỡ lập tức quỳ xuống trước mặt Naruto, không ngừng dập đầu nhận tội.

“Được rồi, tôi sẽ không truy cứu nữa”, Naruto xua tay và nói: “Tuy nhiên, có một nhân vật lớn đang dùng bữa ở phố đi bộ ẩm thực, tôi không muốn các anh quấy rầy đến anh ấy”.

“Vâng, vâng, vâng!”, gã đàn ông vạm vỡ có hình xăm vội vàng trả lời.

Đối với họ mà nói, nhà họ Sở đã đủ mạnh rồi.

Không ngờ rằng, trên đoạn đường này còn có người được nhà họ Sở gọi là nhân vật lớn.

Mấy chục gã đàn ông vạm vỡ có hình xăm cầm dao phay, bỏ chạy thoát thân.

Hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn trốn trong bóng tối với vẻ thất thần.

Trương Khẩn vội vàng hét lên với gã đàn ông vạm vỡ cầm đầu đang hoảng sợ: "Xảy ra chuyện gì vậy? Anh bỏ chạy làm gì chứ?"

"Hai anh Trương, không phải tôi cầm tiền của anh là sẽ thay anh chịu chết”, gã đàn ông vạm vỡ giải thích: “Tôi vừa gặp người đó, anh cũng thấy rồi, anh ta là người nhà họ Sở ở Đông Hải đấy”.

"Người đó nói với tôi rằng, có một nhân vật lớn đang dùng bữa tại phố đi bộ ẩm thực. Tôi đoán rằng ở đây đã có nhiều cao thủ của nhà họ Sở mai phục, nếu tôi hành động thiếu suy nghĩ, gây ra chuyện lớn thì chắc chắn sẽ chọc giận nhân vật lớn đó”.

"Vậy nên, chúng tôi rút lui trước đã!”

"Sau này có cơ hội, tôi lại thay anh giải quyết tên kia”.

Dứt lời, gã đàn ông đó xoay người rời đi.

“Một nhân vật lớn đang dùng bữa ở đây sao?”, Trương Tùng không khỏi sửng sốt, ngẫm nghĩ một lát, sắc mặt hắn chợt tái nhợt: “Chẳng lẽ là tướng quân Vương Chung Quy, chiến thần hộ quốc?”

"Nghe nói tướng quân Vương Chung Quy trở về quê hương dưỡng thương, nhà họ Sở đã tiếp đón anh ta”.

“Nếu như vậy thì chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội để trả thù Mục Hàn rồi”, Trương Khẩn nghiến răng nghiến lợi căm hận nói: “Thật đáng tiếc!”

“Không có gì đáng tiếc cả”, Trương Tùng cau mày: “Tướng quân Vương Chung Quy ở đây, chắc chắn có không ít cao thủ hộ vệ ẩn nấp bảo vệ, nếu bởi vì báo thù Mục Hàn mà chọc giận tướng quân Vương Chung Quy thì nhà họ Sở và hai anh em chúng ta đều tiêu đời”.

"Cho dù nhà họ Lâm có đến thì cũng không bảo vệ được chúng ta”.

“Nghiêm trọng vậy sao?”, Trương Khẩn vừa nghe liền bị dọa sợ, vội vàng nói: “Anh, vậy chúng ta mau đi thôi!”

“Ừ”, Trương Tùng gật đầu, nhìn về hướng Mục Hàn, rồi nói: “Mục Hàn, hôm nay coi
như mày may mắn, đúng lúc gặp được tướng Vương Chung Quy và người nhà họ Sở đang dùng bữa ở đây, tao tạm thời tha cho mày”.

"Nhưng tao muốn xử lý mày còn nhiều cơ hội, không nhất thiết phải ngay bây giờ”.

Anh em Trương Tùng và Trương Khẩn hậm hực rời đi.

Sau khi cuộc gặp gỡ chiến hữu kết thúc, Vương Chung Quy nghênh ngang trở về sơn trang Tứ Hải.

Mặc dù Vương Chung Quy đã lên kế hoạch bí mật quay trở lại biên giới trong đêm nay, nhưng anh ta vẫn phải làm ra vẻ tận hưởng cuộc sống của mình trước mặt mọi người, tiếp tục khiến kẻ địch lơ là cảnh giác, để họ tưởng rằng Vương Chung Quy thực sự sa đọa sau khi bị thương. Chiến thần hộ quốc cũng chỉ là hữu danh vô thực.

Naruto cũng trở lại sơn trang Tứ Hải báo cáo với Sở Nhậm Hành.

"Cái gì?"

"Vương Chung Quy đi gặp đại thống soái sao?"

Sau khi nghe Naruto báo cáo, khuôn mặt Sở Nhậm Hành hết sức kích động.

Naruto thậm chí còn kích động hơn cả Sở Nhậm Hành.

Đại thống soái mà hắn luôn ngưỡng mộ hóa ra lại là Mục Hàn, điều này khiến trái tim Naruto vẫn còn đang bàng hoàng, đập thình thịch chưa thể định thần lại.

Tuy nhiên, Sở Nhậm Hành vẫn chưa phát hiện ra Naruto có điểm gì bất thường.

Sự chú ý của cụ ta hoàn toàn đổ dồn vào đại thống soái.

“Nói như vậy thì cậu đã nhìn thấy đại thống soái rồi sao?” Sở Nhậm Hành suy nghĩ một lát liền hỏi: “Vậy cậu nói cho tôi biết, đại thống soái trông như thế nào?”

Trước đó, nhà họ Sở đã cố gắng hết sức chọn một địa điểm ở tỉnh để dựng tượng cho đại thống soái, nhưng bởi vì một câu nói không giống với đại thống soái của Vương Chung Quy mà đã lật đổ bức tượng, điều này khiến Sở Nhậm Hành cảm thấy rất tiếc nuối.

Sở Nhậm Hành luôn muốn biết đại thống soái trông như thế nào.

"Cái này...”, Naruto suy nghĩ một hồi, quyết định lật bài ngửa, nói cho Sở Nhậm Hành biết khuôn mặt thật của đại thống soái ra sao.

Suy cho cùng, cho dù nhà họ Sở không cung kính với Mục Hàn, nhưng chỉ cần không đối đầu với Mục Hàn thì có thể dựa vào thân phận ông ngoại của Mục Hàn cũng đủ khiến nhà họ Sở oai phong khắp chốn rồi.

Có điều, khi lời nói đến miệng, Naruto lại trở nên căng thẳng, thậm chí lời nói còn lắp bắp không rõ ràng: “Vị đại... đại thống soái đó... đó là... Mục Hàn...”

“Đại thống soái là Mục Hàn sao?”, Sở Nhậm Hành sững sờ một lát, sau đó cảm thấy như thời khắc tốt đẹp đã đến: “Naruto, ý của cậu, đại thống soái là Mục Hàn sao?”

“Hóa ra là vậy!”, Sở Hùng cũng bỗng nhiên bừng tỉnh: “Chúng ta đều cho rằng Tổng tư lệnh Vương chẳng qua là chỉ bừa một người nào đó, hóa ra vốn dĩ cậu ta không hề chỉ bừa mà là có căn cứ hết cả".

"Không ngờ, tên nhóc Mục Hàn này lại có vẻ bề ngoài giống đại thống soái”.

Nghe hai người họ nói vậy, Naruto cũng cạn lời.

Mấy người cũng giỏi tưởng tượng quá rồi nhỉ?

Nhưng nếu cả hai đã hiểu lầm thì Naruto cũng không giải thích gì nữa, vì vậy hắn chỉ đành gật đầu nói: "Đúng, chính là vậy!"

“Naruto, cậu làm việc kiểu gì vậy hả?”, lúc này Sở Hùng trách móc: “Cậu nhìn thấy đại thống soái rồi, tại sao lại không kịp thời thông báo cho chúng tôi biết?”

"Nếu cậu thông báo sớm thì gia chủ đã có thể tận mắt chứng kiến sự oai nghiêm của đại thống soái rồi”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện