Tay sai đắc lực nhất!
Những người có mặt đều sững sờ, ngay lập tức bọn họ cười rộ cả lên!
“Đồ vô dụng vẫn mãi là đồ vô dụng, quả nhiên là có thể chịu được những nỗi đau mà người thường không thể chịu!”
“Ai nói là không phải chứ? Bây giờ ở Sở Dương có ai là không biết Lâm Nhã Hiên được một đại gia siêu giàu bao nuôi, thế mà tên ngốc này còn nói bản thân là tay sai đắc lực nhất của người đó ư?”
“Đây là chiếc sừng dài nhất mà tôi từng thấy, không ai sánh bằng! Ha ha ha…”
Đám con cháu nhánh chính nhà họ Lâm đều bật cười.
Còn Lâm Long thì gắt gao trừng mắt với Mục Hàn, trong lòng hắn vô cùng hối hận.
Mẹ kiếp, thế mà mình lại quên mất tình tiết camera giám sát, để cho một tên vô dụng há miệng chờ sung!
“Đi thôi!”
Bà cụ Lâm khinh thường liếc nhìn Mục Hàn, chó cậy gần nhà mà, tên vô dụng như này thì việc gì phải lo!
Chẳng mấy chốc đoàn người nhà họ Lâm lại nhao nhao rời đi.
“Mục Hàn, những điều… mà anh vừa nói là thật sao? Anh quen với đại gia siêu giàu… đó ư?”
Lâm Nhã Hiên cắn môi, hơi khó tin hỏi.
Nếu Mục Hàn quen thật thì sao anh còn chịu được chuyện một người đàn ông khác tặng những món quà đắt tiền như thế cho vợ mình chứ?
Trừ phi… Mục Hàn không hề yêu mình!
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Nhã Hiên lại hơi đau nhói.
“Chém gió cả đó! Vợ à em biết anh mà, bình thường ngoài ở nhà nấu cơm, giao hàng thì anh chẳng làm việc gì nữa cả, sao có thể quen biết với anh chàng đại gia siêu giàu gì đó chứ!”
Mục Hàn nhún vai, mặt đầy vô tội nói.
“Vậy… anh không bận tâm tới việc anh chàng đại gia siêu giàu kia đối xử tốt với tôi sao?”
Lâm Nhã Hiên dè dặt hỏi, cô chỉ sợ làm tổn thương tới lòng tự tôn của Mục Hàn.
“Có gì mà phải bận tâm!”
Mục Hàn bĩu môi, lòng thầm nghĩ anh chính là anh chàng đại gia siêu giàu đó, chẳng lẽ lại tự gây khó dễ cho chính mình ư?
“Ừ!”
Lâm Nhã Hiên hơi thất vọng đáp.
“Bởi vì anh tin em nên anh không để bụng!”
Sao Mục Hàn lại không biết cái suy nghĩ nhỏ bé của Lâm Nhã Hiên được, anh vội vàng bổ sung.
Trong phút chốc.
Khuôn mặt xám xịt của Lâm Nhã Hiên bỗng trở nên tươi tắn, đôi mắt còn hiện lên vẻ ngượng ngùng.
…
Ngày hôm sau.
“Chị! Dậy đi! Dậy đi!”
Mới sáng sớm Lâm Thù Nhi đã dồn dập gõ cửa phòng Lâm Nhã Hiên, vẻ mặt mang theo chút lo lắng!
“Sao thế? Hiếm khi mới tới cuối tuần, chị vẫn muốn ngủ thêm chút nữa…”
Lâm Nhã Hiên còn đang ngái ngủ, bộ đồ ngủ rộng làm lộ ra một phần cảnh xuân.
“Chị mau vào thay quần áo đi, bị tên háo sắc nhìn thấy là thiệt đó!”
Lâm Thù Nhi dè dặt nhìn chằm chằm vào Mục Hàn, vội vàng đẩy Lâm Nhã Hiên trở về phòng rồi nhanh chóng khóa chặt cửa phòng lại.
Chỉ để lại Mục Hàn đang há hốc mồm ở đó.
“Chị! Chuyện liên quan tới việc sống chết, vô cùng khẩn cấp! Chị mau tỉnh táo lại đi!”
Lâm Thù Nhi lắc mạnh Lâm Nhã Hiên, nói lớn.
“Dừng!”
“Em nói đi, chị tỉnh rồi!”
Lâm Nhã Hiên bị lắc đến nỗi không chịu nổi nữa nên vội vàng ngăn cô ta lại.
“Chị, chị nghe cái tên Vi Dương có thấy quen không?”
Lâm Thù Nhi khẽ hỏi.
“Vi Dương? Hình như chị nhớ hồi học đại học, tên của lớp trưởng bọn chị là tên đó!”
Lâm Nhã Hiên nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời.
“Đúng đúng đúng! Anh ấy cũng nói như vậy! Chị, chị biết không? Bây giờ Vi Dương giỏi lắm, là giáo sư ở trường đại học Sở Dương bọn em đó, hơn nữa còn là thầy giáo chủ nhiệm lớp em nữa!”
Lâm Thù Nhi hơi kích động nói.
“Đúng là lúc tốt nghiệp hình như chị có nghe anh ta nói rằng muốn ở lại trường làm việc, nói thật là chị cũng không thân với anh ta lắm!”
Lâm Nhã Hiên thành thật nói!
“Hừ! Chị không thân với người ta, nhưng người ta thì lúc nào cũng nhớ tới hoa khôi xinh đẹp như chị đó! Lần này anh ấy còn nhờ em hẹn chị ra ngoài cùng ăn cơm kìa!”
Lâm Thù Nhi cười hi hi nói.
“Ăn cơm ư? Chị không đi!”
Lâm Nhã Hiên thẳng thừng từ chối.
“Chị! Chị không thể thấy chết mà không cứu được! Chị không biết đâu, trước kia vì cuộc thi livestream kia mà em đã trốn học khá nhiều, hơn nữa cũng bỏ thi nhiều môn!”
Lâm Thù Nhi nói với vẻ mặt đáng thương.
“Cho nên?”
Ánh mắt Lâm Nhã Hiên mang theo chút quở trách và
hỏi.
“Cho nên… em muốn chị đi ăn tạm với Vi Dương một bữa, tiện thể… giúp em cầu xin anh ấy, không thì chắc chắn em sẽ bị phạt ở lại lớp mất!”
Nói mãi nói mãi, mắt Lâm Thù Nhi cũng sắp ươn ướt, dáng vẻ trông thật đáng thương.
“Được rồi! Chị đồng ý với em!”, không chịu nổi những lời cầu xin của Lâm Thù Nhi nữa nên Lâm Nhã Hiên phải đồng ý, sau đó cô nói tiếp: “Nhưng chị có một điều kiện, chị sẽ dẫn Mục Hàn đi cùng”.
Lâm Thù Nhi sững sờ!
“Đang yên đang lành dẫn theo tên vô dụng kia làm gì, vừa mất mặt… lại còn…”
Lâm Thù Nhi khó chịu nói, thế nhưng khi cô ta bắt gặp ánh mắt tức giận của Lâm Nhã Hiên liền im miệng.
“Được thôi, chị thích dẫn theo ai thì tùy!”
Lâm Thù Nhi bất lực nói, thầm nhủ chút nữa nhất định sẽ tìm cơ hội bảo Mục Hàn bớt nói lại, nếu không nhỡ đắc tội với Vi Dương thì cô ta chết chắc!
Nửa tiếng sau.
Ba người Lâm Nhã Hiên tới khách sạn Hùng Thịnh
Vừa bước vào cửa, Vi Dương ngồi đợi đã lâu liền đứng dậy, bước nhanh tới trước cửa.
“Nhã Hiên, em tới rồi! Lâu ngày không gặp, em… xinh hơn đó!”
Vi Dương say mê nhìn Lâm Nhã Hiên, vô cùng bất ngờ nói.
“Lâu rồi không gặp!”
Lâm Nhã Hiên lịch sự gật đầu.
“Người này… trông hơi lạ nhỉ! Tôi tên là Vi Dương, giáo sư trường đại học Sở Dương!”
Vi Dương nhìn Mục Hàn đứng sát Lâm Nhã Hiên như thế liền nói với giọng không mấy tốt đẹp.
“Vi Dương, nghe tên liền biết là con nhà có học!”
Mục Hàn nhận ra Vi Dương cố ý nên anh cũng cố tình nói kháy.
Bỗng chốc.
“Ăn nói cho cẩn thận!”
Lâm Thù Nhi ghé sát tai Mục Hàn, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo.
“Được thôi, lại vậy, tôi là Mục Hàn, người phụ nữ mà anh vừa nói là xinh hơn kia là tiện nội*… của tôi!” (*tiện nội là từ chỉ vợ mình một cách khiêm tốn khi nói với người khác)
Mục Hàn cười hi hi mà giới thiệu bản thân, khi nói anh còn liếc nhìn Lâm Nhã Hiên đầy gian xảo.
Tiện… tiện nội ư?
Lâm Nhã Hiên cắn răng, chỉ muốn lao thẳng tới cắn cho Mục Hàn một cái, có ai lại đi giới thiệu vợ mình như vậy không?
Đồng thời Vi Dương cũng giận tới run người, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh, khôi phục lại dáng vẻ phong độ nho nhã của mình.
“À, tôi nhớ ra rồi, thì ra anh chính là người ở rể vang danh gần xa đó à!”
“Chậc chậc, đúng là vang danh không bằng gặp mặt, quả nhiên những người ăn bám nhiều quá thì mồm miệng rất thối!”
Vi Dương quái gở nói.
“Nếu đã hợp nhau như vậy thì chúng ta bắt tay cái đi”.
Mục Hàn chủ động chìa tay phải ra.
Vi Dương đột nhiên vui vẻ!
Ngoài việc hắn là giáo sư của trường đại học Sở Dương thì hắn còn có một thân phận khác đó chính là người sở hữu đai đen Taekwondo duy nhất ở thành phố Sở Dương!
Bình thường một người đánh ba bốn người vốn chẳng là gì!
“Không sao, tôi là người có học, thích nhất là được kết bạn với người khác!”
Vi Dương đắc ý chìa tay ra.