Điện Chủ Ở Rể

Tự mình biểu diễn thị phạm!


trước sau

Tang tang!

Ngay khi Mục Hàn vừa dứt lời, Lâm Nhã Hiên và Lâm Thù Nhi đều kinh ngạc đến mức không khỏi nuốt nước miếng vào trong.

"Mục Hàn! Anh không hiểu thì đừng nói bừa! Anh có biết địa vị của ông Nhậm ở Hoa Hạ không? Nếu anh đắc tội với đệ tử ruột của ông ta, chưa biết chừng còn làm liên lụy tới cả gia tộc ta đó!"

Lâm Thù Nhi phản ứng lại đầu tiên, cô ta vội vàng cảnh cáo Mục Hàn một cách hằn học.

"Cái gì? Anh lại dám nói khúc dương cầm mà cô Lý - Lý Nhất Nam đánh tệ quá?”

Vi Dương vỗ bàn, đạp sàn nhà rồi đứng lên từ trên bàn, cố ý lớn tiếng hỏi.

Trong khoảnh khắc.

Toàn bộ khách sạn đều yên lặng, thậm chí có thể nghe rất rõ tiếng một sợi tóc rơi xuống đất.

Lý Nhất Nam đi chậm rãi về phía bàn của Mục Hàn, bộ váy trắng thanh lịch, giống như một cô công chúa tao nhã.

"Xin chào, cô Lý! Tên tôi là Vi Dương, là giáo sư của Đại học Sở Dương!"

"Vừa rồi thực sự là muốn đòi lại sự bất công thay cho cô mới nhất thời thất thố, thực sự là…”

Vi Dương vội vàng chào hỏi, muốn nhân cơ hội lợi dụng Lý Nhất Nam để tạo dựng sự móc nối với chỗ ông Nhậm!

"Cút!"

Chiếc miệng xinh xắn của Lý Nhất Nam lạnh lùng phun ra chỉ một từ.

Vi Dương sửng sốt, sắc mặt lập tức đỏ bừng, nhưng cũng không dám phản kháng, đành phải nín nhịn mà lui lại phía sau.

"Anh nói tôi chơi kém?"

Lý Nhất Nam nhìn Mục Hàn và hỏi thẳng.

"Nếu như bài hát vừa xong là cô đàn, vậy thì, đúng thế đấy! Đàn quả thực quá tệ!”

Mục Hàn đáp không nể nang.

"Anh! Đồ khốn kiếp! Anh có biết tiểu thư tôi là ai không? Lại dám ăn nói như vậy!"

Lý Nhất Nam tức giận trợn trừng đôi mắt xinh đẹp và nghiến răng hỏi.

"Nực cười, cô là ai và bản nhạc cô đàn có dở hay không thì có liên quan quái gì đến nhau sao?”

Mục Hàn hoàn toàn không bị đe dọa, hỏi giễu cợt.

Đột nhiên.

Lý Nhất Nam cứng họng, tức đến mức không ngừng thở hổn hển!

Từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói chuyện hống hách như vậy với cô ta!

"Vậy được, anh nói xem, bản dương cầm của tôi khó nghe ở chỗ nào, tệ ở chỗ nào!"

Lý Nhất Nam không chịu nhận thua, cô ta vẫn tiếp tục đeo bám.

Nhưng Mục Hàn chỉ cười nhạt mà không nói gì.

Đúng lúc này, Nhậm Ý Sinh bỗng chống gậy từng bước đi đến.

"Người anh em này, tôi là Nhậm Ý Sinh, đã từng học đàn dương cầm mấy năm, còn Lý Nhất Nam chính là cô học trò không ra gì đó của tôi!”

"Hôm nay, nếu cậu có thể nói ra được khúc dương cầm kia không ổn ở đâu thì ông già đây sẽ không truy cứu nữa. Bằng không, sỉ nhục học trò của tôi ở chốn công cộng thì Nhậm Ý Sinh tôi quyết phải đòi lại sự công bằng!"

Nhậm Ý Sinh lạnh lùng nói.

"Mục Hàn..."

Lâm Nhã Hiên lo lắng nhìn anh, trong lòng đã hối hận tại sao vừa rồi lại nhất thời hưng phấn yêu cầu anh bình luận!

"Anh hại chết chúng tôi rồi! Giờ tôi xem anh thu xếp như thế nào được!”

Mặt mày Lâm Thù Nhi tái mét.

Còn Vi Dương lại đứng một bên lạnh lùng nhìn Mục Hàn, nụ cười trên khuôn mặt ngày càng đắc ý hơn.

“Kẻ vô dụng thì vẫn là vô dụng, đối phó với loại này không cần phải tốn chút công sức nào!"

Vi Dương đắc ý nghĩ.

"Mau nói đi!"

Nhậm Ý Sinh giậm gậy và quát hỏi.

"Ò, uổng công ông còn là thầy dương cầm gì đó, ngay đến việc học trò của mình có chỗ nào còn thiếu sót mà cũng không phát hiện ra”.

"Sự thiếu sót của “học trò xuất sắc” này của ông, chỉ cần dùng một câu là có thể tóm gọn, ‘chỉ có hình thức mà không có thần’!”

Mục Hàn lắc đầu và chậm rãi nói.

Bùm!

Trong phút chốc, toàn thân Nhậm Ý Sinh bị chấn động, khuôn mặt già nua đột nhiên đanh lại, tay chống nạng run rẩy.

Chỉ có hình thức mà không có thần!

Tám chữ, từng chữ một nói đâu trúng đấy, chỉ thẳng vấn đề chí mạng nhất của Lý Nhất Nam.

Trên thực tế, Nhậm Ý Sinh đã phát hiện ra kỹ năng chơi dương cầm của Lý Nhất Nam đã rơi vào nút thắt cổ chai, nhưng có thế nào ông ta cũng không thể tìm ra mấu chốt là ở đâu.

Vì vậy, ông ta mới đưa Lý Nhất Nam đi khắp nơi diễn tấu, hy vọng sẽ tạo được bước đột phá trong chuyến đi.

Không ngờ hôm nay lại bị một thanh niên đánh thức chỉ với một câu!

"Cảm ơn cậu!"

Dưới ánh mắt kinh ngạc không sao tả xiết của mọi người, Nhậm Ý Sinh lại đột nhiên cúi người cảm ơn Mục Hàn!

"Thầy! Sao thầy phải cảm ơn anh ta? Tám chữ kia rõ ràng chỉ là bởi vì anh ta không hiểu cho nên mới cố tình tỏ ra thần bí!"

Lý Nhất Nam tức giận phản bác lại.

"Nhất Nam! Đừng lộn xộn! Trong những năm qua, con đã chăm chỉ luyện tập kỹ năng của
mình, thầy đây cũng luôn ở bên cạnh con để dạy dỗ đốc thúc. Bây giờ, khả năng chơi dương cầm của con có thể nói là cực tốt về kỹ năng, nhưng lại thiếu đi một nét quyến rũ, thiếu một loại cảm thụ lĩnh ngộ thuộc về riêng con!"

Nhậm Ý Sinh vuốt râu, ánh mắt đanh lại nói.

"Sao lại... làm sao có thể? Tên vô dụng này làm sao có thể thật sự hiểu về đàn dương cầm, đoán chăng? Chắc chắn là anh ta đoán bừa!"

Vi Dương tức giận toàn thân run lên, hai mắt nhìn Mục Hàn chằm chằm.

"Mục Hàn! Sao anh lại nghe ra đàn của cô Lý có vấn đề thế?”

Lâm Nhã Hiên ghé vào tai Mục Hàn tò mò hỏi, đôi mắt lộ ra chút kỳ lạ!

"Đúng vậy! Kẻ ở rể như anh mà lại hiểu về dương cầm? Đánh chết tôi cũng không tin!"

Lâm Thù Nhi cũng thấp giọng hỏi với vẻ nghi ngờ trên mặt.

"Hai người thực sự muốn biết à?"

Mục Hàn thần bí nhìn hai người và hỏi.

"Phải!"

Lâm Nhã Hiên và Lâm Thù Nhi gật đầu như chim gõ kiến.

“Hai người lại đây!”, Mục Hàn cười hi hi kéo hai cô gái lại gần mình, sau đó khẽ nói: “Cái này là tôi xem Tiếu ngạo giang hồ mà ra đấy!”

Nói xong, Mục Hàn hai tay khoanh trước ngực cười đắc thắng.

"Vậy mà cũng được nữa à..."

Lâm Nhã Hiên và Lâm Thù Nhi ngây người liếc nhìn nhau, vẻ mặt không nói nên lời.

"Chết tiệt! Tên khốn!"

Vi Dương vừa mới hùng hổ tiến lên phía trước, nên hắn cũng nghe thấy rõ mồn một, hai mắt càng tức đến mức như sắp phun ra lửa.

"Không ổn rồi! Đột nhiên tôi đau bụng quá, tôi phải đi vệ sinh đây!"

Mục Hàn nhìn Lý Nhất Nam ngập ngừng nói, biết rằng nếu hôm nay không giải quyết ổn thỏa, tương lai sau này sẽ rất phiền phức, vì vậy anh đành mượn cớ đau bụng để chuồn ra ngoài.

"Đứng lại!"

Quả không sai, ngay khi Mục Hàn vừa mới bước chân ra khỏi đại sảnh thì Lý Nhất Nam đã theo sát ngay phía sau.

"Sao hả? Đến giờ này mà cô vẫn không dám đối diện với vấn đề của chính mình à?"

Mục Hàn quay lại trêu chọc hỏi.

"Không…không phải!"

Khuôn mặt Lý Nhất Nam đỏ ửng lên như táo chín!

"Vậy thì đừng ngăn cản tôi đi vệ sinh!"

Mục Hàn nói xong, cố ý tăng nhanh tốc độ!

"Tôi ... tôi biết vấn đề của mình và tôi cũng thừa nhận, nhưng tôi phải sửa như thế nào?"

"Liệu sự tồn tại của cái “thần” kỳ diệu tột cùng mà anh nói có thực sự tồn tại không? Làm sao tôi có thể đạt được nó?"

Lý Nhất Nam lo lắng hỏi, trong đôi mắt xinh đẹp còn có cả nước mắt!

Nhiều năm như vậy, tài chơi dương cầm của cô ta luôn khó tiến bộ thêm, tuy rằng miệng không nói ra nhưng trong lòng khó chịu như lửa đốt.

"Tôi có thể nhìn ra cô rất thích chơi dương cầm, vậy nên cô muốn theo đuổi đỉnh cao, theo đuổi từng nốt nhạc và từng nhịp đập của ngón tay đều đảm bảo chính xác không hề có sai sót, nhưng cô đã bỏ quên việc hòa nhập trái tim mình vào cùng âm nhạc!"

Mục Hàn thờ ơ nói, anh có thể nhìn ra cô gái nhỏ này, giống như đạo sĩ hồi trước, chắc chắn là một người cuồng âm nhạc!

"Trái tim, hòa tan vào giai điệu? Điều này nói thì dễ nhưng làm thì đâu có dễ!"

Vẻ mặt Lý Nhất Nam vô cùng khổ sở.

"Khó sao? Cô vào đi, lát nữa tôi sẽ tự mình biểu diễn thị phạm cho cô, thế nào gọi là người nhạc hợp nhất!”

Khóe miệng của Mục Hàn lộ ra một vòng cung tự tin.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện