“Không sai”, Mục Thịnh Uy cũng hùa theo: “Cho dù trên người Mục Hàn đang chảy dòng máu của tôi, thế nhưng huyết thống của nó không thuần khiết, chỉ là một thằng con hoang, căn bản không có tư cách làm con cháu của nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Dù cho nó có thêm thành tựu đi chăng nữa thì cũng làm sao mà so bì nổi với Sảng Nhi của chúng ta chứ?”
Niềm kiêu hãnh lớn nhất đời này của Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng chính là sinh được đứa con trai là Mục Sảng – người được cả nhà họ Mục ở thủ đô ca ngợi là con cưng của trời.
Đặc biệt là sau khi Mục Sảng trải qua việc cần thay tuỷ mới có thể tiếp tục sống tiếp, nhưng Mục Sảng không cần thêm bất cứ sự trị liệu nào nữa mà đã có thể đi lại bình thường, thậm chí còn trở nên khoẻ mạnh hơn cả khi trước.
Điều này càng khiến cả nhà họ Mục ở thủ đô cho rằng sự thuần khiết của huyết mạch trên người Mục Sảng đã đạt đến cấp độ dày công tôi luyện luôn rồi.
Dù gì Mục Thịnh Uy cũng là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ.
Mà Phụng Cầu Hoàng lại là thiên kim của thế gia số hai Hoa Hạ.
“Con hoang thì chỉ đáng bị Sảng Nhi chà đạp dưới gót chân mà thôi”, Phụng Cầu Hoàng căm phẫn nói.
“Bố, mẹ, chúng ta không cần phải tức giận chỉ vì một đứa hèn hạ như thế”, Mục Sảng lại điềm nhiên nói: “Con chỉ xem những lời mà Mục Hàn đã từng nói giống như tiếng chó sủa loạn mà thôi”.
“Cậu ta sủa càng lợi hại thì càng nói lên rằng trong lòng cậu ta sợ con”.
“Sảng Nhi, con có thể nói ra được suy nghĩ này chứng tỏ cảnh giới của con lại nâng cao thêm một bậc rồi”, Mục Thịnh Uy không khỏi gật đầu tán thưởng, nói: “Quả thật là chuyện vui đáng chúc mừng!”
“Bố”, Mục Sảng cười nói: “Bố mẹ đừng để tâm tới chuyện lần này nữa, cứ để cho con tự mình ra tay, con phải khiến cái tên hèn hạ kia biết được rằng chỉ một mình con thôi cũng đã là độ cao mà cậu ta không có cách nào đuổi kịp rồi”.
“Còn muốn giết cả nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta? Rõ ràng là mộng tưởng hão huyền mà!”
“Tốt! Rất tốt!”, Mục Thịnh Uy vỗ tay nói: “Sảng Nhi, không hổ là con trai của bố mẹ, lần này bố không ra tay nữa, để con tự mình đối phó với cái đứa con hoang đó nhé”.
“Bố tin rằng với năng lực của Sảng Nhi con thì đây vẫn chưa phải là chuyện gì khó khăn”.
“Yên tâm đi bố”, Mục Sảng gật đầu nói: “Lần này con tuyệt đối sẽ không cho Mục Hàn có thêm bất cứ cơ hội trở mình nào nữa!”
“Con phải khiến cho thằng con hoang kia hiểu rằng cái gì gọi là sức mạnh lớn thật sự”.
Nghe Mục Sảng nói vậy, trong mắt Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng ngập tràn niềm vui.
Có thể nói Mục Sảng là niềm hy vọng và nơi dựa dẫm lớn nhất của Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng.
Năm đó, sự ra đời của Mục Sảng có mối quan hệ mang tính quyết định với việc Mục Thịnh Uy có thể bộc lộ hết tài năng từ trong rất nhiều người có quyền thừa kế, cuối cùng kế thừa vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô.
Từ khi sinh ra, Mục Sảng đã được gia chủ tiền nhiệm, cũng chính là bố của Mục Thịnh Uy coi là hy vọng thừa kế ba đời của nhà họ Mục ở thủ đô.
“Được!”, Mục Thịnh Uy nói: “Sảng Nhi, lần này con đi tỉnh một chuyến, con là rồng thần trên trời, bố mà cứ giữ chân con ở trong rãnh nước thì con sẽ không phát huy được hết bản lĩnh của mình”.
Mục Sảng vẫn luôn hoạt động tại thủ đô thực ra là bởi vì thân phận quá đỗi tôn quý.
Mục Sảng gánh vác cả tương lai của nhà họ Mục ở thủ đô, một khi xảy ra chuyện không may gì thì không một ai có thể đảm nhiệm nổi trách nhiệm này.
Vậy nên dù là ở thủ đô, mỗi lần Mục Sảng ra ngoài thì đều dẫn theo đội ngũ cả nghìn tên bảo vệ.
So với Mục Sảng, sự phô trương của Mộ Dung Phương ở hội con ông cháu cha Đông Hải rõ ràng chỉ là con kiến.
Nhận được sự đồng ý của Mục Thịnh Uy, Mục Sảng lại nhìn sang Phụng Cầu Hoàng: “Mẹ, mẹ có đồng ý cho con đi tỉnh một chuyến không?”
“Bố con nói không sai, rồng thần sao có thể bơi trong rãnh nước cơ chứ? Con ra ngoài rèn luyện một thời gian để kế thừa gia nghiệp nhà họ Mục ở thủ đô trong tương lai, đây cũng là chuyện rất tốt”, Phụng Cầu Hoàng trầm ngâm một lát rồi lại lên tiếng: