Người vừa lên tiếng là Mục Đường.
Lúc này, Mục Đường đang bị Mục Sảng dùng dây thừng trói trên ghế.
Nghe một mình Mục Sảng ở đó vô cùng tự trách lẩm bẩm một mình, Mục Đường thật sự không thể nghe nổi nữa.
Mặc dù Mục Sảng được cả nhà họ Mục ở thủ đô nhận định là thiên tài số một, nhưng sau khi biết tới những thành tựu của Mục Hàn thì trong mắt Mục Đường, Mục Sảng cũng chẳng còn ghê gớm đến thế nữa.
“Hả?”, Mục Sảng liếc mắt nhìn Mục Đường, vô cùng bất mãn nói: “Mục Đường, ông nói cái gì cơ?”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi”, Mục Đường nói: “Cậu chủ Sảng, cậu có được thành tựu như ngày hôm nay chẳng qua là vì được lợi từ nguồn tài nguyên to lớn của nhà họ Mục ở thủ đô và cả sự bồi dưỡng tận tâm từ họ”.
“Thế nhưng cậu nhìn cậu chủ Hàn mà xem, mặc dù cậu ấy sống trong nhà họ Mục ở thủ đô vài năm, nhưng cậu ấy chưa từng nhận được bất cứ lợi ích gì, dù là cấp bậc người giúp việc đi chăng nữa”.
Sắc mặt Mục Sảng tối sầm lại, nói: “Nói tiếp đi”.
“Mà cậu chủ Hàn năm đó khi phải chạy trốn sự truy sát của nhà họ Mục ở thủ đô vẫn có thể tiếp tục sống sót, mặc dù có tôi giúp một tay, nhưng tôi nghe nói cậu chủ Hàn giờ đã là ông chủ của tập đoàn Phi Long – doanh nghiệp đứng đầu ở tỉnh, lại còn có thể chỉ đạo năm mươi vương tộc Đông Hải nữa”.
Mục Đường đĩnh đạc nói: “Cậu chủ Sảng, cậu nghĩ cho kỹ đi, trong hoàn cảnh không có bất cứ nguồn tài nguyên nào mà cậu chủ Hàn vẫn có thể gặt hái được thành tựu như vậy, nếu cậu ấy có được nguồn tài nguyên hiện giờ của cậu, cậu thử đoán xem cậu ấy sẽ còn đạt đến trình độ nào nữa đây?”
“Ý của ông là! ?”, sắc mặt Mục Sảng trở nên u ám, vô cùng không vui nói: “Mục Hàn mạnh hơn tôi sao?”
“Không sai, tôi chính là có ý này”, Mục Đường trả lời không chút do dự.
“Khốn nạn!”, nghe thấy Mục Đường đề cao Mục Hàn như vậy, trong lòng Mục Sảng cực kỳ khó chịu: “Chỉ là một đứa con hoang thôi mà, chẳng qua là cậu ta gặp chút may mắn, cậu ta có tư cách gì mà so mạnh yếu với tôi cơ chứ!”
“Cậu chủ Sảng, đừng lừa mình dối người”, Mục Đường nói: “Cậu chủ Hàn thật sự mạnh hơn cậu!”
“Ông câm mồm lại cho tôi!”, Mục Sảng là ngôi sao hy vọng cho tương lai của nhà họ Mục ở thủ đô, từ trước tới giờ luôn quen với việc được người khác nịnh bợ, bây giờ lại bị một kẻ tôi tớ xem thường, điều này khiến hắn như phát điên, giơ tay bóp lấy cổ Mục Đường, hung tợn nói: “Ông nói lại một lần nữa cho tôi, rốt cuộc là ai mạnh hơn?”
“Dù cho tôi có nói một trăm lần thì vẫn là cậu chủ Mục Hàn mạnh hơn cậu”, Mục Đường khó khăn nói.
“Cái lão già cố chấp này!”, trong mắt Mục Sảng liền loé lên vẻ sắc lạnh, rút ra một con dao găm từ trong ống tay áo, thẳng tay đâm mạnh vào ngực Mục Đường.
Ngay lập tức, máu tươi bắn ra tứ phía.
Người Mục Đường máu thịt lẫn lộn.
“Nói!”, Mục Sảng đã tức đến mức hai mắt đỏ ngầu: “Tôi với cái thằng con hoang kia, rốt cuộc ai mạnh hơn?”
“Tôi vẫn… là câu nói đó, dù cho có… có bắt tôi nói… nói một trăm lần, thì vẫn… vẫn là cậu chủ… Mục Hàn… mạnh hơn cậu!”, Mục Đường thoi thóp nói.
“Tôi giết chết ông!”, Mục Sảng sắp tức đến phát điên rồi.
“Cậu chủ Sảng, xin hãy nương tay!”, lúc này, một tên vệ sĩ bên cạnh lập tức nhắc nhở: “Cậu chủ Sảng, cậu mà còn đâm nữa thì Mục Đường sẽ chết trên máy bay mất”.
“Hơn nữa, không phải cậu định dùng Mục Đường để đối phó với thằng con hoang kia sao?”
“Đúng”, lúc này Mục Sảng mới thu con dao lại, gật đầu nói: “Suýt thì hỏng hết cả việc”.
Lúc này, lại có một tên vệ sĩ nữa bước đến báo cáo với Mục Sảng: “Cậu chủ Sảng, cơ trưởng nhờ tôi báo cáo với cậu rằng đã tiến vào không phận tỉnh, chúng ta chuẩn bị hạ cánh rồi”.
Mục Sảng liếc mắt nhìn qua khung cửa sổ, gật đầu nói: “Được”.
Hơn một trăm chiếc máy bay tư nhân của Mục Sảng hạ cánh tại sân bay tỉnh, đám người nhà họ Mục ở các thành phố lớn lân cận đều đã tới từ sớm để đón tiếp.
Giống với sân bay thủ đô, mặc dù rất khoa trương, thế nhưng lại không có một chút tin tức nào trong dư luận.
Không một ai biết Mục Sảng – người thừa kế của thế gia hàng đầu Hoa Hạ đã đến tỉnh.
“Nơi này chính là tỉnh