“Người chồng trong lòng em là người tuyệt đối không khuất phục trước bất kỳ thế lực nào”.
Lâm Nhã Hiên nhìn Mục Hàn rồi nói.
“Yên tâm đi Nhã Hiên”, Mục Hàn cũng nhìn Lâm Nhã Hiên bằng ánh mắt trìu mến ngập tràn tình yêu: “Con người anh không chịu thua bất cứ thứ gì, chỉ một cái danh cậu chủ nhà họ Mục ở thủ đô càng không thể khiến anh quỳ xuống dưới chân anh ta”.
“Em đừng lo, nhà họ Mục ở thủ đô không dám làm gì anh đâu”.
“Em tin chồng”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Chúng ta đừng nói những chuyện không vui này nữa, đừng để mấy người nhàm chán đó ảnh hưởng đến ngày vui của chúng ta”.
“Ừ”, Mục Hàn nói: “Chúng ta tiếp tục đám cưới”.
Chương trình đám cưới vẫn diễn ra bình thường.
Khi trở lại sân khấu, Lâm Nhã Hiên hỏi: “Chồng ơi, chẳng phải anh nói chuẩn bị bất ngờ cho em sao?”
“Đã đến lúc này rồi, anh vẫn chưa công bố à?”
“Ha ha!”, Mục Hàn cười nói: “Đương nhiên là có rồi”.
Lúc này Hoàng Điểu bước đến, đưa một chiếc hộp gấm tinh xảo cho Mục Hàn.
Mục Hàn mở hộp gấm lấy chiếc nhẫn lấp lánh ra rồi đeo lên cho Lâm Nhã Hiên.
“Ôi! Đẹp quá!”, Lâm Nhã Hiên kinh ngạc thốt lên.
Chiếc nhẫn Mục Hàn chuẩn bị này không phải là kim cương bình thường.
Mà là viên kim cương lạnh giá mà Mục Hàn lấy được trong hang băng ở Nam Cực – nơi cực kỳ lạnh, cả thế giới chỉ có duy nhất một chiếc.
Sau đó Mục Hàn còn tặng Lâm Nhã Hiên một sợi dây chuyền.
Cũng là vật hiếm thấy, vô giá trị.
Nhưng Lâm Nhã Hiên biết đây không phải là điều bất ngờ mà Mục Hàn muốn dành cho cô.
Lâm Nhã Hiên nói: “Mục Hàn, em rất thích hai món quà này, nhưng đây chắc hẳn không phải là bất ngờ mà anh nói nhỉ?”
Nếu hai món này mà là bất ngờ thì Mục Hàn nói trước lâu như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Tất nhiên”, Mục Hàn gật đầu nói: “Anh sắp công bố bất ngờ này rồi đây”.
Vốn dĩ Mục Hàn định mặc bộ quân phục của đại thống soái.
Là vì Mục Hàn muốn cưới Lâm Nhã Hiên về một cách hoành tráng nhất ở hiện trường hôn lễ.
Kết quả lại bị Mục Sảng làm loạn thành như vậy, Mục Hàn cũng không tiện để lộ thân phận đại thống soái nữa.
Cũng may Mục Hàn còn một cách khác.
Đó là có thể công khai một thân phận khác.
“Nhã Hiên, thật ra bất ngờ anh dành cho em là…”
Nghe thấy Mục Hàn sắp công bố, mọi người đều dựng thẳng tai lên nghe.
“Thật ra thân phận thật sự của anh là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long”, Mục Hàn nói.
Mặc dù tạm thời không thể công khai thân phận đại thống soái nhưng tiết lộ thân phận ông chủ của tập đoàn Phi Long này cũng không vấn đề gì.
Dù sao nhà họ Mục ở thủ đô cũng biết thân phận này của Mục Hàn.
“Cái gì?”
Mục Hàn nói vậy như sấm sét giữa trời quang khiến nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều chấn động.
Mục Hàn lại là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long – doanh nghiệp đứng đầu tỉnh?
Chẳng phải cậu ta chỉ là một bảo vệ nhỏ của tập đoàn Phi Long thôi sao?
Sự đảo ngược này khiến mấy người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cảm thấy da đầu tê tái.
Phải biết là tập đoàn Phi Long liên tiếp đuổi Tưởng Thiên Đỉnh – người đứng đầu tỉnh, tập đoàn Tam Hưng của nước Bổng, tập đoàn Chu Thức ở Đảo Quốc ra khỏi tỉnh chỉ trong một thời gian ngắn.
Ngay cả gia tộc Đông Hải muốn tranh giành quyền lợi giới kinh doanh tỉnh cũng bị tập đoàn Phi Long đánh bại.
Nhất là ba người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu càng nghĩ đến mấy hành động ngông nghênh của Mục Hàn trước đây, không thèm quan tâm đến nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc.
Giờ xem ra không phải do tính cách Mục Hàn kiêu ngạo mà là người ta thật sự có năng lực đó.
Trong mắt ông chủ đứng sau tập đoàn Phi