Điện Chủ Ở Rể

Lệnh truy giết


trước sau

"Lập tức! Phải xoa dịu cậu ta ngay lập tức cho tao! Bằng không, lát nữa tao sẽ lột da chúng mày!"

"Một lũ rác rưởi!"

Trần Kiếm Văn run rẩy cúp máy, mồ hôi tí ta tí tách rơi xuống đất.

Ông ta biết người ở dưới tầng nhất định là nhân vật lớn của Điện Long Vương!

"Cậu…”

Vi Dương ngẩn ra, càng thận trọng gọi.

"Im mồm!"

"Cháu ở yên trong cái văn phòng này đừng có di chuyển linh tinh, cậu phải xuống dưới gặp một nhân vật lớn quan trọng!”

Trần Kiếm Văn nói xong, tức giận chạy ra ngoài, suýt nữa thì trượt chân ngã xuống sàn!

"Chuyện... Chuyện gì vậy?"

Vi Dương ngẩn ra, trong mắt hắn, cậu hắn trước giờ vẫn luôn điềm đạm, thản nhiên, lúc nào cũng với bộ dạng nắm giữ được phần thắng, đã có lúc nào lại hoảng sợ như lúc này?

"Nhân vật lớn ở dưới lầu, lẽ nào là..."

Vi Dương đột nhiên nhớ tới vừa mới đi vào đã nhìn thấy Mục Hàn ở cửa, trong lòng không khỏi cười thầm!

"Không thể nào! Hắn chỉ là tên ở rể phế vật vô dụng, ăn bám, còn không bằng rác rưởi, làm sao có thể là nhân vật lớn như cậu nói chứ?"

Vi Dương không khỏi bật cười, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường!

Và ở tầng dưới vào lúc này.

"Chuyện gì vậy? Tiểu Ngọc, cô có chắc là hội trưởng đã ra lệnh cho chúng ta phải xoa dịu thằng ranh này này thay vì đánh nó không?"

Đội trưởng đội bảo vệ cau mày hỏi nhân viên lễ tân vừa nghe điện thoại.

"Chính xác trăm phần trăm! Hơn nữa... hơn nữa giọng điệu của hội trưởng như muốn ăn thịt người vậy!"

"Ông ấy còn nói, nếu như đắc tội với hắn sẽ lột da chúng ta!"

Người phụ nữ ở quầy lễ tân mở to mắt, khuôn mặt đầy hoảng sợ.

Ực!

Mấy gã đàn ông lực lưỡng nuốt nước bọt và kinh sợ liếc nhìn nhau.

Khi họ nhìn lại Mục Hàn, có cảm giác giống như đang nhìn vào một quả bom hẹn giờ!

"Khốn kiếp! Các người vây xung quanh làm gì? Muốn làm loạn à? Cút ngay!"

Trần Kiếm Văn thở hổn hển chạy ra, kéo cổ ra hét lớn.

"Hội trưởng Trần!"

Khi mọi người nhìn thấy Trần Kiếm Văn, tất cả đều rụt cổ lại và lùi sang một bên, thậm chí không cả dám thở.

Mục Hàn lạnh lùng liếc Trần Kiếm Văn.

Đột nhiên.

Thụp!

Trần Kiếm Văn sợ tới mức hai chân đột nhiên mềm nhũn đi, cả người quỳ rạp xuống đất.

"Đại ... chào đại nhân!"

Trần Kiếm Văn run lên, gục đầu rạp trên mặt đất, không dám nhìn Mục Hàn lần nữa.

Uỳnh!

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người cảm thấy như có một tiếng sét đánh giữa trời quang!

Đường đường là Hội trưởng Trần của Liên đoàn Công thương Sở Dương, lúc trước, cho dù lãnh đạo thành phố đến thăm, ông ta cũng không thèm xuống lầu chào hỏi mà chỉ ngồi trong phòng làm việc qua quýt cho xong chuyện!

Còn bây giờ, ông ta lại quỳ lạy một thằng nhóc miệng còn hơi sữa?

Còn gọi cậu ta là…đại nhân!

"Ồ? Ông đã biết tôi là ai rồi à?”

Mục Hàn nheo mắt hỏi.

"Không... tôi không biết, nhưng thân phận của cậu cao quý, chắc chắn không phải chuyện mà kẻ bề dưới tôi đây có thể đắc tội được!"

Trần Kiếm Văn lại dập mạnh đầu xuống đất, trán hơi sưng đỏ lên.

"Xem như ông cũng còn có mắt nhìn! Ở đây người đông phức tạp, đi theo tôi!”

Mục Hàn lạnh lùng liếc ông ta một cái, hiện giờ thân phận của anh vẫn là càng ít người biết càng tốt.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Họ đến con hẻm nhỏ phía sau tòa nhà không xa.

"Giao phó cho ông hai chuyện này. Thứ nhất, bảo thằng con trai bảo bối của ông mau cút đi, đừng để tôi gặp lại nó ở cái Hoa Hạ này!”

"Thứ hai, ngày mai ông phải tự mình đến nhà họ Lâm xin lỗi và bồi thường tổn thất cho Lâm Phi Yến!"

"Hai việc này không khó đúng không?"

Mục Hàn cười nhạt hỏi.

Nếu không phải anh không muốn vội can thiệp vào việc nội bộ của Điện Long Vương thì anh sẽ lập tức loại bỏ tên Trần Kiếm Văn kiêu ngạo này!

"Không vấn đề! Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!”

Trần Kiếm Văn lại phấn khích quỳ trên mặt đất, trong lòng vừa tự cảm thấy may mắn, vừa ghen tị với nhà họ Lâm!

Thật là ông bà tổ tiên phù hộ!

Lại có thể làm phiền đến nhân vật lớn của Điện Long Vương tự mình ra tay!

"Còn nữa, thân phận của tôi tạm thời phải giữ bí mật, tuyệt đối không được tiết lộ cho bất kỳ ai biết, nếu không, đừng trách tôi không nể mặt!"

"Nhân tiện, rượu này thưởng cho ông! Uống cho hết đi!"

Mục Hàn ném chai rượu vào người Trần Kiếm Văn và bỏ đi, chỉ còn lại Trần Kiếm Văn ở phía sau mắt chữ A mồm chữ O.

Hóa ra đây là một chai ...

Cồn công nghiệp!

...

Khi trở về biệt thự, Lâm Thù Nhi đã trở lại trường học, chuẩn bị để thi giữa kỳ.

Còn Lâm Nhã Hiên đang nói chuyện vui vẻ với một cô gái trong phòng khách.

"Vợ à, anh về rồi đây!"

Mục Hàn nói với Lâm Nhã Hiên.

"Mục Hàn anh đi đâu vậy? Phải rồi, để tôi giới thiệu, đây là bạn học đại học thân
nhất của tôi, Mạc Tiên Tiên. Cậu ấy đã sống ở nước ngoài ba năm qua, và chỉ mới trở về Hoa Hạ gần đây thôi!"

Lâm Nhã Hiên hào hứng giới thiệu.

"Ồ? Anh chính là anh chàng ở rể đó của Nhã Hiên hử? Trông anh cũng chẳng ra làm sao cả? Không phải những người đàn ông không có bản lĩnh thì đều có khuôn mặt ưa nhìn hay sao?"

Mạc Tiên Tiên nhìn thấy Mục Hàn liền chế nhạo.

Lâm Nhã Hiên là bạn thân nhất của cô ta, cô ta luôn cảm thấy Mục Hàn đang làm lỡ dở hạnh phúc một đời của Nhã Hiên!

"Ha ha!"

Mục Hàn khẽ cười không phản bác lại, anh không muốn Lâm Nhã Hiên khó xử.

"Tiên Tiên!"

Lâm Nhã Hiên kéo quần áo của Mạc Tiên Tiên quở trách.

"Hừ! Mình nói không đúng sao? Một người đàn ông mà không đi ra ngoài xông pha, cứ ngồi chễm chệ ở nhà ăn bám thì có khác gì củi rác, có cái tác dụng gì?”

"Phải rồi, nghe nói lớp trưởng Vi Dương lớp chúng ta gần đây tăng thêm công sức định theo đuổi cậu! Anh ấy là người dòng dõi danh môn, hơn nữa tuổi còn trẻ đã trở thành giáo sư, thật đúng là ‘rồng giữa loài người’ mà! "

Trong lúc nói, Mạc Tiên Tiên thỉnh thoảng lại nhìn Mục Hàn chằm chằm với đầy sự chế nhạo!

"Đừng nói linh tinh! Mình đã kết hôn rồi! Hơn nữa... Vi Dương hoàn toàn không phải khẩu vị của mình!"

Lâm Nhã Hiên sợ Mục Hàn hiểu lầm, vội vàng phủ nhận.

"Hi hi! Không biết có phải là khẩu vị của cậu hay không. Dù sao anh ấy chắc chắn là sẽ đeo bám cậu. Nghe nói Vi Dương đang dốc hết sức cho buổi họp lớp vào thứ hai tuần sau, mục đích là để cậu bất ngờ đó!"

Mạc Tiên Tiên cố tình nói to để Mục Hàn nghe thấy.

Còn Mục Hàn vẫn tiếp tục xem ti vi như không.

Mạc Tiên Tiên cảm thấy mình như đấm một cú đấm trên lớp bông, cảm giác không có chút lực nào.

"Tiên Tiên, nếu cậu còn nói nhảm, mình sẽ mặc kệ cậu đấy!"

Lâm Nhã Hiên nhìn Mục Hàn với vẻ đầy tội lỗi nói.

Đúng lúc này.

Tần Lệ vội vàng mở cửa bước vào.

"Ai da, sợ chết đi mất, sợ chết đi mất!"

Tần Lệ vừa vào cửa đã vỗ ngực, hơi run rẩy làu bàu nói.

"Mẹ, mẹ bị sao vậy?!"

Lâm Nhã Hiên vội đứng dậy sờ trán Tần Lệ, lo lắng hỏi.

"Mẹ không ốm! Dạo này mấy đứa ra ngoài phải cẩn thận. Nghe nói ông trùm thế giới ngầm ở Sở Châu có vẻ rất bất mãn với Phương Tứ Nương trong thành phố chúng ta, nên đã ra lệnh truy giết!"

"Vậy nên, giờ khắp phố thưởng sẽ có những người kỳ lạ, độc ác xấu ra xuất hiện!”

Tần Lệ hít sâu một hơi nói.

"Thành phố Sở Dương chỉ là một nơi nhỏ bé ở Sở Châu, làm sao có thể thu hút được sự chú ý của những ông trùm của thế giới ngầm Sở Châu? Trừ khi có thứ gì hoặc người nào đó ở đây mà thế lực ngầm của Sở Châu muốn có được!"

Mục Hàn thầm nghĩ, không biết tại sao cùng lúc đó, trong đầu dường như lại hiện lên khuôn mặt của một người!

...

Ngày hôm sau.

"Nhã Hiên, cháu đã xử lý xong chuyện của Phi Yến chưa?"

Trong cuộc họp, bà cụ Lâm nhìn Lâm Nhã Hiên chằm chằm lạnh lùng hỏi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện