Mà bí mật này là, khi Mục Thịnh Uy và Mục Thịnh Bắc cùng đối phó với thế lực thù địch bên ngoài gia tộc, ông ta có ý muốn bảo tồn lực lượng, cuối cùng khiến Mục Thịnh Bắc bị thế lực của địch bao vây tấn công ép đến vách núi rồi đành nhảy xuống.
Sau đó, Mục Thịnh Uy vì để tiêu diệt hậu họa về sau, đã đích thân xuống dưới vách núi tìm giết Mục Thịnh Bắc còn đang hấp hối.
Nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia số một của Hoa Hạ, từ xưa tới nay đều tuân theo sách lược trên dưới đồng lòng, đoàn kết đối phó với kẻ thù.
Hành vi âm thầm hãm hại anh cả của Mục Thịnh Uy một khi bị lộ tẩy, cho dù ông ta có là gia chủ thì cũng phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Thậm chí còn phải nhường chức gia chủ cho người khác.
Vì nhà họ Mục ở thủ đô sẽ không bao giờ chấp nhận một kẻ như vậy ngồi lên vị trí gia chủ.
Ích kỉ, lạnh lùng, vô tình!
Vì lợi ích cá nhân mà có thể không từ thủ đoạn, hi sinh tất cả người thân ruột thịt nhất!
Đây chính là đánh giá của Mục Hàn với Mục Thịnh Uy.
Trong khi Mục Hàn quan sát Mục Thịnh Uy từ trên xuống dưới.
Thì ông ta cũng đang đánh giá Mục Hàn.
Từ khi Mục Hàn sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên Mục Thịnh Uy nhìn anh một cách kỹ càng như thế.
Mục Thịnh Uy chưa từng coi trọng đứa con riêng của mình.
Nói cách khác, trong mắt ông ta, Mục Hàn chưa bao giờ tồn tại.
Bây giờ, Mục Hàn kiêu ngạo như vậy, ông ta cảm thấy anh chẳng khác gì những thanh niên trẻ tuổi kiêu căng của những nhà giàu có trong thủ đô, có chút thành tựu liền tự cao tự đại cho rằng mình là nhất.
Nhưng thật sự không biết rằng, trước những sức mạnh to lớn thì chút thành tựu đó chẳng là gì hết.
“Thanh niên kiêu căng một chút không đáng để chỉ trích, cũng có thể xem là đang tự tin”, Mục Thịnh Uy nhếch mép, không khỏi cười nhạo: “Nhưng kiêu ngạo quá mức tưởng mình là đệ nhất thiên hạ thì hỏng rồi!”
“Thực tế nghiệt ngã sẽ dạy dỗ cậu từ từ!”
“Vậy sao?”, Mục Hàn hờ hững nói: “Tôi với Mục Sảng, ai kiêu ngạo hơn?”
“Ha ha ha ha!”, nghe Mục Hàn nói vậy, Mục Thịnh Uy cười phá lên: “Mục Hàn, cậu có tư cách gì để so sánh với Mục Sảng chứ?”
“Đúng! Mục Sảng rất kiêu ngạo!”
“Nhưng Mục Sảng là con trai tôi và Phụng Cầu Hoàng, mang trong mình dòng máu cao quý, là người của thủ đô, sao cậu có thể với tới những thành tựu của nó được chứ! Nó có tư cách để kiêu ngạo, cậu có không?”
Mục Thịnh Uy cho rằng dù Mục Hàn là ông chủ của tập đoàn Phi Long, lại có thể ra lệnh cho năm mươi vương tộc của Đông Hải nhưng trước những thành tựu của Mục Sảng thì không đáng nhắc tới.
Dù sao thì ba mươi năm trước, một gia nô không được coi trọng như Mục Bá Đạo của nhà họ Mục ở thủ đô còn trấn áp được năm mươi vương tộc của Đông Hải.
“Cậu muốn dựa vào việc trong người cậu đang chảy dòng máu của tôi sao?”, không đợi Mục Hàn lên tiếng, Mục Thịnh Uy tiếp tục nói: “Không không không! Dù trên người cậu có chảy dòng máu của tôi, tôi cũng không bao giờ thừa nhận cậu là con trai tôi”.
“Trừ khi thành tựu của cậu có thể bằng một phần mười của Sảng Nhi!”
“Nếu không, tôi tuyệt đối không để cậu quay về nhà họ Mục ở thủ đô!”
“Mục Thịnh Uy, ông nghĩ nhiều rồi”, Mục Hàn căn bản không để tâm tới những lời châm chọc của Mục Thịnh Uy,