Trước lời nói của Dương Dương, những người còn lại của nhà họ Dương ở thủ đô đều gật đầu tán thành.
Xét cho cùng, Dương Yêu Nguyệt đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân với nhan sắc tuyệt thế đã mười năm, đến nay vẫn chưa có một cô gái nào có thể lay chuyển được vị trí của cô ta.
Nếu không vì bị trói buộc bởi hôn ước với nhà họ Mục ở thủ đô, thì đám cậu ấm nhà giàu theo đuổi Dương Yêu Nguyệt đã đủ để xếp hàng dài từ đầu thủ đô đến tận vùng xa xôi của Đông Hải.
Mặc dù vậy, vẫn có vô số cậu ấm nhà giàu ngấm ngầm bày tỏ tình cảm với Dương Yêu Nguyệt.
Một đứa con hoang bị nhà họ Mục ở thủ đô bỏ rơi, hoàn toàn không đủ tư cách để gặp Dương Yêu Nguyệt.
“Nhưng nếu Yêu Nguyệt không đi thì chúng ta nên cử ai ra mặt đây?”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng.
Dương Đỉnh Thiên liếc nhìn xung quanh đám đông.
Đương nhiên không thể cử những người thuộc thế hệ cha ông được.
Làm như vậy khác nào hạ thấp đẳng cấp của nhà họ Dương ở thủ đô chứ?
Còn thế hệ con cháu của nhà họ Dương ở thủ đô, ngoài Dương Yêu Nguyệt ra, dường như không có nhân tài nào đủ bản lĩnh.
Chính vì vậy, khi Mục Thịnh Uy ngỏ lời cầu hôn với nhà họ Dương, Dương Đỉnh Thiên đã rất hào hứng, hy vọng thông qua hôn ước này có thể ngồi cùng thuyền với nhà họ Mục thủ đô.
Dù sao thì nhân tài của nhà họ Dương cũng đang dần suy bại.
Mặc dù Dương Yêu Nguyệt - người có năng lực nhất, nổi danh là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, nhưng cô ta trước sau cũng là con gái, không thể gánh vác cơ nghiệp to lớn của nhà họ Dương ở thủ đô được.
Nếu Dương Yêu Nguyệt và Mục Hàn kết hôn, với thân phận thằng con hoang của Mục Hàn, con của hai người họ chắc chắn sẽ không thể từng bước thâu tóm sức mạnh trong nhà họ Mục ở thủ đô được.
Nhưng đối với nhà họ Dương ở thủ đô thì khác.
Đứa trẻ mang dòng máu cao quý của nhà họ Mục này rất có thể sẽ là niềm hy vọng của nhà họ Dương trong một trăm năm tới.
Thấy Dương Đỉnh Thiên hơi khó xử, Dương Yêu Nguyệt nói: "Ông nội, cháu có một vài người bạn tốt, tên là Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân.
Cháu có thể nhờ bọn họ thay cháu đến tỉnh tìm Mục Hàn, bắt anh ta xoá bỏ hôn ước!"
“Yêu Nguyệt, mấy người cháu vừa nói có phải là người của nhà họ Trương, nhà họ Khương và nhà họ Lý không?”, Dương Đỉnh Thiên hỏi.
“Vâng, đúng rồi ông ạ”, Dương Yêu Nguyệt gật đầu.
“Được”, Dương Đỉnh Thiên nghe vậy rất hài lòng: “Con cháu của những gia tộc này đều rất được, để bọn họ ra mặt chắc chắn sẽ thành công!”
Mặc dù nhà họ Trương, nhà họ Khương và nhà họ Lý có địa vị thấp hơn họ Dương một chút, nhưng họ cũng là vương tộc ở thủ đô.
Đương nhiên, nhờ đám cậu ấm cô chiêu của ba gia tộc ra mặt là quá lợi.
Sau khi cuộc họp gia đình kết thúc, Dương Yêu Nguyệt đã liên lạc với Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân.
Là bạn thân nhất của Dương Yêu Nguyệt, ba người họ không chút do dự mà đồng ý với lời thỉnh cầu của cô ta.
Đồng thời, ngay lập tức ngồi máy bay đến tỉnh.
Sau khi rời khỏi sân bay tỉnh, Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân ngồi nghỉ ngơi trong một quán trà, nhân tiện hỏi địa chỉ của tập đoàn Phi Long.
Trong quán trà, họ nghe thấy nhiều khách hàng đang xì xào về thỏa thuận đánh cược giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô.
"Ha ha! Thật không ngờ thằng con hoang Mục Hàn này lại là một nhân vật nổi tiếng ở tỉnh", Trương Hằng không khỏi nheo mắt lại: "Tôi rất muốn xem cái tên dám thách thức nhà họ Mục ở thủ đô này trông như thế nào?"
“Tôi không quan tâm Mục Hàn trông như thế nào”, Khương Tử Nguyệt lẩm bẩm, cười nhạo: “Một thằng con hoang bị nhà họ Mục thủ đô bỏ rơi có thể lợi hại đến mức nào chứ?”
"Theo tôi thấy thì may là nhà