Đám người Dương Yêu Nguyệt thấy vậy, đột nhiên trở nên căng thẳng.
Nhất là Dương Yêu Nguyệt, hai mắt cô ta sáng lên, chăm chú nhìn vào bản hôn ước.
Đây là thứ đã kìm hãm cả tuổi thanh xuân của cô ta.
Cuối cùng thì hôm nay nó cũng bị hủy bỏ.
Dưới cái nhìn của đám người Dương Yêu Nguyệt, Mục Hàn đã xé bản hôn ước từ nhỏ thành từng mảnh.
“Được rồi!”, Mục Hàn vỗ tay nói: “Tôi đã huỷ bỏ hôn ước rồi.
Bắt đầu từ hôm nay, cô và tôi không liên quan gì đến nhau cả".
"Mời các người đến từ đâu thì về chỗ đó đi, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!"
Nghe thấy những lời này của Mục Hàn, sắc mặt Dương Yêu Nguyệt tối sầm xuống.
Khóe miệng cô ta không ngừng giật giật.
Không phải cô ta mới là người nên nói lời này sao?
Tôi đang làm phiền cuộc sống của anh sao?
Cười chết mất!
"Ha ha! Anh đánh giá bản thân mình cao quá đấy", Dương Yêu Nguyệt cười lạnh lùng, vẻ mặt khinh thường: "Một thằng con riêng không có chút địa vị nào như anh thì có điểm gì đáng để tôi quấy rầy?"
"Nói đi thì phải nói lại, tôi thấy, anh và tôi kết hôn vì hôn ước từ nhỏ thì đúng là ngọn cỏ ven đường mà đòi với tới tận mây!"
Lúc trước vì sự tồn tại của hôn ước từ nhỏ, Dương Yêu Nguyệt vẫn còn kiêng dè.
Trước khi nói cái gì đều uốn lưỡi bảy lần.
Hơn nữa còn sợ Diệp Chính Đạo sẽ kích động làm hỏng chuyện.
Nhưng bây giờ thì ổn rồi, hôn ước từ nhỏ đã bị huỷ bỏ.
Dương Yêu Nguyệt không phải sợ gì nữa.
Trong lòng nghĩ thế nào thì nói thế đấy, không kiêng nể gì cả.
"Đúng vậy! Đúng là loại cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
“Sao không tự soi lại mình đi nhỉ, anh có tư cách gì mà kết hôn với chị Yêu Nguyệt chứ!"
"May là anh tự mình biết mình, huỷ bỏ hôn ước từ nhỏ này!"
Trương Hằng, Khương Tử Nguyệt và Lý Duyệt Quân nói liên hồi, quở trách Mục Hàn.
Nghe bạn mình nói vậy, Dương Yêu Nguyệt bĩu môi chẹp miệng, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: "Mục Hàn, trước đây anh nói với tôi rằng tôi so với vợ anh còn kém một chút".
"Vậy mời vợ anh ra đây để tôi xem xem rốt cuộc thì ‘kém một chút’ là như thế nào?"
“Đúng!”, Trương Hằng vội vàng phụ hoạ: “Là con la hay con ngựa thì kéo nó ra là biết ấy mà".
"Tôi không tin đâu, lẽ nào trên đời này còn có người phụ nữ xinh đẹp hơn chị Yêu Nguyệt sao?"
"Các người bao nhiêu tuổi rồi? Lại còn kì kèo như vậy?", Mục Hàn lạnh lùng nói: "Vợ tôi là con la hay con ngựa, thì các người cũng không đủ tư cách nhìn".
"Nhưng tôi có thể nói với cô rằng trong mắt tôi, vợ tôi đẹp hơn cô và tốt hơn cô gấp triệu lần! Cô đừng tưởng là tôi đã kết hôn rồi nên mới nói như vậy.
Tôi có thể không chút do dự nói cho cô biết, cho dù trước khi tôi kết hôn, vợ tôi và cô cùng đứng trước mặt tôi thì tôi sẽ vẫn chọn cô ấy!"
“Anh!”, Dương Yêu Nguyệt tức mà không nói nên lời.
"Cô đừng có mà không phục!", Mục Hàn lạnh nhạt nói: "Vợ của tôi chắc chắn đẹp hơn cô".
Sau khi nghe những lời khẳng định của Mục Hàn, những người còn lại đều sững sờ.
Ở thủ đô, ai gặp Dương Yêu Nguyệt mà không tiếc lời khen ngợi nhan sắc của cô ta chứ.
Danh hiệu đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô không phải là một danh hiệu viển vông.
Nhưng Mục Hàn dám xem thường cô ta?
“Cho nên anh đồng ý huỷ bỏ hôn ước từ nhỏ, không phải vì lời xin lỗi của chúng tôi mà là vì lý do này à?”, Dương Yêu Nguyệt đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó.
“Đúng vậy", Mục Hàn gật đầu, rất thành thật mà trả lời: “Nếu không phải vì thái độ không tốt của các người, chỉ trích mẹ ruột của tôi, hoặc là các người lịch sự hơn, thì tôi đã xé bỏ tờ hôn ước đó từ lúc ba người bọn