Mục Hàn cũng không ngờ, người nhà họ Mục mời anh và Lâm Nhã Hiên ăn tối lại là mấy thằng nhóc này.
Hơn nữa nhìn khí thế như vậy chắc hẳn mấy tên nhóc này muốn gây chuyện.
“Các cậu…”, Mục Hàn nhìn quanh phòng VIP cố ý ngờ vực hỏi: “Muốn bày một cái bẫy để tiếp đãi tôi sao?”
Nghe Mục Hàn nói thế, năm người Mục Phương lập tức nổi da gà toàn thân.
Lòng bàn tay năm người không ngừng chảy mồ hôi.
Đúng thế, quả thật họ định bày ra một cái bẫy để sỉ vả Mục Hàn.
Nhưng có nằm mơ họ cũng không ngờ Mục Hàn lại chính là đại thống soái.
Cộng thêm chuyện lần trước ở trại huấn luyện Thần Long, đây đã là lần thứ hai, năm người Mục Phương muốn ra tay với Mục Hàn rồi.
Hai lần liên tiếp người họ nhắm vào đều là đại thống soái, năm người Mục Phương nghĩ mà cảm thấy sợ hãi.
“Không… không có!”, não bộ suy nghĩ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Mục Phương lập tức phản ứng lại lắc đầu như trống bỏi nói: “Năm người bọn tôi chỉ đơn thuần muốn mời anh và vợ anh ăn tối thôi”.
Mục Nguyên còn chủ động bước đến kéo ghế ra.
Cực kỳ kính cẩn giơ tay ra mời Lâm Nhã Hiên ngồi vào ghế.
Hoàn toàn trái ngược với thái độ cười cợt với Lâm Nhã Hiên lúc nãy.
Lâm Nhã Hiên nhất thời không kịp thích ứng với thái độ này.
Khi gặp Mục Hàn, chẳng phải người nhà họ Mục ở thủ đô chưa từng đối xử tốt với anh sao?
Hơn nữa mọi người ai cũng biết cuộc đánh cược một năm của Mục Hàn và Mục Thịnh Uy.
Là người nhà họ Mục ở thủ đô, không lý nào năm người này lại sợ Mục Hàn.
Trong chuyện này có bí mật gì mà người khác không biết sao?
Lâm Nhã Hiên càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được hỏi: “Sao các anh có vẻ hình như rất sợ Mục Hàn vậy?”
Người nhà họ Mục ở thủ đô sợ Mục Hàn, mặt trời mọc ở đằng Tây rồi à?
Nghe Lâm Nhã Hiên hỏi vậy, mấy người Mục Phương sửng sốt.
Mọi người vô thức ngẩng đầu lên nhìn Mục Hàn.
Dường như đang hỏi ý kiến Mục Hàn.
“Các cậu nhìn tôi làm gì?”, Mục Hàn bực mình nói: “Cũng không phải tôi hỏi các cậu mà!”
Nghe Mục Hàn nói thế, năm người Mục Phương lại đồng loạt cúi đầu xuống.
“Sợ Mục Hàn đến mức độ này luôn à?”, Lâm Nhã Hiên càng thêm hiếu kì.
Lúc này bọn họ cứ như học sinh tiểu học phạm lỗi đứng trước mặt giáo viên để hối lỗi vậy.
“Là thế này thưa cô Lâm!”, cuối cùng vẫn là Mục Phương lên tiếng: “Sở dĩ chúng tôi sợ anh Mục là vì vẻ ngoài của anh Mục”.
“Vì vẻ ngoài của anh Mục rất giống với gia chủ nhà chúng tôi, đến nỗi khi nhìn thấy anh Mục mà cứ ngỡ là đang gặp gia chủ nên…”
Xem như Mục Phương cũng thông minh, không hề tiết lộ thân phận thật của Mục Hàn.
Hơn nữa còn bịa ra một lý do vô cùng thuyết phục.
Mục Hàn là con riêng của Mục Thịnh Uy.
Nên Mục Hàn giống với Mục Thịnh Uy cũng là điều đương nhiên.
Nghe Mục Phương nói thế, Lâm Nhã Hiên mới tỏ vẻ đã hiểu gật đầu nói: “Hóa ra là thế!”
“À phải rồi, gia chủ của các anh rất hung ác sao? Các anh sợ ông ta đến vậy à?”
Năm người Mục Phương liếc mắt nhìn nhau.
Làm sao đáp lời lại đây?
“À các anh mời bọn tôi ăn tối không chỉ là để ăn bình thường thôi đúng không?”, không để Mục Phương trả lời, Lâm Nhã Hiên lại hỏi: “Nói đi, các anh muốn làm gì?”
Lâm Nhã Hiên không hề ngốc.
Vừa bước vào cửa, Lâm Nhã Hiên đã cảm nhận được năm người này không hề có ý tốt lành gì.
Nếu không thì sao tự dưng lại mời cô và Mục Hàn ăn tối chứ?
“Chuyện này…”, nghĩ đến mục đích thật của mình, đám người Mục Phương càng thêm ngượng nghịu.
“Vợ à, người ta chỉ đơn