“Thế à?”, vẻ mặt Mục Hàn vẫn bình thường: “Nếu bây giờ tôi giết hết các người thì sao?”
Nghe thấy lời này của Mục Hàn, chiến thần nước Phong cười đầy ngông cuồng: "Anh vẫn y như sáu năm trước, tính tình không thay đổi chút nào!"
"Nhưng bây giờ không phải là sáu năm trước nữa", chiến thần nước Phong nói: "Giết hết chúng tôi sao? Anh có làm được không?"
Trong mắt đám người chiến thần nước Phong, nếu quay ngược thời gian về sáu năm trước thì đại thống soái Hoa Hạ chắc chắn sẽ đại khai sát giới, một mình diệt một quốc gia.
Đúng là giết hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài không khiến anh mất quá nhiều sức.
Nhưng sáu năm đã trôi qua.
Trong sáu năm này, biên giới Hoa Hạ không xảy ra cuộc chiến tranh lớn nào, đại thống soái vẫn luôn lui về phía sau.
Vì Mục Hàn sống trong sự quan tâm đầy đủ của vợ và mẹ khiến đám người này càng thêm chắc chắn, trong suốt sáu năm qua, đại thống soái trở về với gia đình, thực lực của anh hẳn cũng đã bị mai một.
Một mình anh không thể nào giết được hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài.
Mục Hàn nhếch khóe miệng nói: "Không tin thì có thể thử xem!"
Nghe cuộc đối thoại giữa Mục Hàn và chiến thần nước Phong, Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt không khỏi cảm thấy hoảng loạn.
Nhất là Diệp Chính Đạo, hắn càng khẳng định được những phỏng đoán trong lòng.
Những người này thực sự đến để đối phó với một mình Mục Hàn.
Mấu chốt là những người này đều là cao thủ hàng đầu, thậm chí mười cao thủ hàng đầu Đông Nam được nhà họ Diệp thủ đô thuê cũng bị bọn họ giết sạch.
Còn một Diệp Chính Đạo đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô càng không đáng để nhắc tới.
Diệp Chính Đạo luôn tự hào mình được sinh ra trong hoàng tộc thủ đô, hắn cho rằng mình cao quý, tầm nhìn rộng mở, có cảnh tượng nào mà hắn chưa từng chứng kiến chứ, nhưng cảnh tượng trước mắt quả thực ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Tất cả mọi người ở đây đều có đủ thực lực đủ để giết Diệp Chính Đạo trong nháy mắt.
Ngay cả Long Phi Thiên đứng đầu trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô đứng trước mặt họ cũng chỉ là con kiến.
Diệp Chính Đạo đột nhiên nghĩ đến những khuôn mặt xa lạ ở sân bay khi anh và Dương Yêu Nguyệt xuống máy bay.
Không khí giết chóc xung quanh hiển nhiên rất giống với bầu không khí trước mặt.
Cho dù ngốc đến đâu, Diệp Chính Đạo cũng đã đoán được những gương mặt xa lạ ở sân bay ban ngày đều đến để nhằm vào Mục Hàn.
Mà những người mặc đồ đen này rõ ràng là chính những gương mặt xa lạ đó.
Chuyện gì thế này?
Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt nhìn nhau.
Hai người họ đều ngơ ngác, đờ đẫn.
Mục Hàn không phải là đứa con riêng của nhà họ Mục thủ đô sao?
Tại sao có rất nhiều cao thủ hàng đầu nước ngoài đến bao vây anh ta thế này?
Rốt cuộc anh ta có thân phận quan trọng gì mà có thể thu hút nhiều cao thủ hàng đầu nước ngoài đến vậy chứ?
Đợi đã!
Diệp Chính Đạo nghĩ đến những lời mà chiến thần nước Phong vừa nói, sáu năm trước.
Sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Ngay khi Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đang khó hiểu, một giọng nói khác vang lên: "Đại ca...!anh phí lời với hắn làm gì, nhân cơ hội này giết quách hắn luôn đi!"
Hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài phấn khích ra mặt.
Đối với bọn họ, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để giết đại thống soái Hoa Hạ.
Một khi bỏ lỡ thì rất khó tìm được.
Vì vậy, họ phải nắm bắt được cơ hội này.
“Được rồi!”, chiến thần nước Phong phất tay ra lệnh: “Các anh em, giết hắn!”
Một trăm cao thủ dưới trướng trong bảng xếp hàng Chiến thần nước Phong ngay lập tức xông lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Chính Đạo đang đứng ở phía trước vội vàng vào tư thế chiến đấu đón địch.
Dù sao thì đây là thời cơ tốt để hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Tuy rằng đây chỉ là ý nghĩ trong đầu Diệp Chính Đạo, nhưng ít ra hắn có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng Dương Yêu Nguyệt.
Nhưng điều mà