Điện Chủ Ở Rể

Cá cược


trước sau

“Quà đương nhiên tôi đã chuẩn bị rồi, không cần anh nhắc!”

Mục Hàn lạnh lùng liếc nhìn Vi Dương.

Anh biết với tính của Lâm Nhã Hiên tuyệt đối sẽ không đeo trang sức quá quý giá nên mới đặc biệt nhờ Vương Tuyết chọn lựa sợi dây chuyền Fergus này.

“Ha ha, chắc không phải là nhẫn sắt mua bừa bên đường chứ? Nói cho anh biết, đừng làm mất mặt nữa! Nếu anh hại Nhã Hiên mất mặt thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!”

Mạc Tiên Tiên vung nắm đấm ra, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.

“Mục Hàn! Chúng ta đánh cược đi, nếu anh có thể cầm ra được món quà có giá trị hơn của tôi thì tôi sủa tiếng chó! Nếu không thì anh sủa! Dám không?”

Vi Dương thừa cơ chèn ép, hôm nay hắn muốn khiến Mục Hàn hoàn toàn vứt bỏ tôn nghiêm trước mặt Lâm Nhã Hiên!

“Mục Hàn, đừng làm loạn nữa! Tôi không thiếu quà”.

Lâm Nhã Hiên sợ Mục Hàn sẽ chịu ấm ức nên vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ bên tai anh.

Cô rất rõ, từ trước đến nay anh không có công việc ổn định, trên người căn bản không có tiền bạc gì.

Sao có thể mua được món quà đắt hơn hai trăm nghìn tệ chứ?

“Anh đừng bốc đồng! Nếu như thua, người mất mặt là Nhã Hiên đấy!”

Mạc Tiên Tiên cũng hơi sốt ruột cảnh cáo.

“Được! Cứ quyết định vậy đi”.

Mục Hàn đồng ý nói với vẻ mặt như bình thường.

Trong nháy mắt, ba người họ đều ngạc nhiên nói không nên lời.

“Anh!”

Lâm Nhã Hiên cắn răng lườm Mục Hàn, giận đến mức không biết nên nói gì.

“Nhã Hiên, chúng ta đi thôi! Ở lại đây thêm nữa, chỉ sợ ngày mai cậu sẽ bị người khắp thành phố Sở Dương chê cười mất!”

Mạc Tiên Tiên than thở, chuẩn bị kéo Lâm Nhã Hiên rời khỏi đây.

“Mục Hàn! Xem ra tôi đã đánh giá cao chỉ số thông minh của anh rồi! Bây giờ, phiền anh lấy quà ra, lâu rồi tôi chưa nghe tiếng chó sủa đấy!”

Nụ cười khẩy trên gương mặt Vi Dương rõ nét cực điểm, hắn vội vàng thúc giục.

Mục Hàn vẫn thản nhiên như không.

Giây tiếp theo, anh lấy hộp quà vừa nãy Vương Tuyết đưa tới từ trong túi quần ra và đưa cho Lâm Nhã Hiên.

“Vợ à, anh từng nói, nhất định sẽ để em trở thành đối tượng được người khác ngưỡng mộ trong số các bạn học! Đây là quà anh tặng em”.

Mục Hàn cưng chiều nhìn Lâm Nhã Hiên rồi nói.

“Mục Hàn… anh, bốc đồng quá rồi đấy”.

Lâm Nhã Hiên cho rằng Mục Hàn không thể tặng được món quà quý giá gì nên cô nói với vẻ hơi trách móc.

“Nhã Hiên, mau mở ra, anh thật sự rất muốn biết rốt cuộc sự tự tin của tên vô dụng này đến từ đâu!”

Vi Dường cười khẩy thúc giục.

Tách!

Cuối cùng Lâm Nhã Hiên vẫn mở hộp quà với vẻ miễn cưỡng.

Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng chói lóa đập vào mắt.

“Đây là… dây chuyền Fergus?”

“Mẫu mới nhất đấy, mấy ngày trước tôi vừa nhìn thấy trong buổi họp báo toàn cầu trên tivi, không ngờ hôm nay có thể tận mắt chứng kiến”.

“Nếu tôi đoán không nhầm thì sợi dây chuyền này ít nhất cũng phải một triệu hai trăm nghìn tệ, cô gái xinh đẹp này thật hạnh phúc!”

Người xung quanh rối rít ngạc nhiên nói.

“Không! Không thể nào! Mục Hàn, anh thật bỉ ổi, không ngờ lại ngụy tạo hàng giả, anh cho rằng tôi sẽ tin sao?”

“Nếu là hàng thật, nhất định sẽ có hóa đơn và tem chống hàng giả, anh lấy ra đây! Chỉ cần tôi tận mắt nhìn thấy thì sẽ lập tức nhận thua!”

Vi Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

Đánh chết hắn cũng không tin, một tên vô dụng chỉ biết đến cửa ăn chùa mà lại có thể bỏ ra được hơn một triệu để mua quà?

Lừa gạt chăng?

“Hóa đơn?”

“Tôi không có”.

Mục Hàn nhướng mày, vừa nãy lấy sợi dây chuyền này từ chỗ Vương Tuyết vội quá nên anh quên hỏi cô ấy về mấy tư liệu này.

“Ha ha ha! Mục Hàn, anh đúng là ngu xuẩn, ngay cả hóa đơn cũng không có, còn dám nói không phải đồ giả? Nào! Mau lên, sủa mấy tiếng nghe chơi!”

Vi Dương vừa nghe Mục Hàn không có hóa đơn thì bật cười thích thú.

“Này! Nhã Hiên, chồng cậu làm loạn đủ rồi đó, vậy mà lại tặng cậu một món đồ giả ư? Thế mà cũng tặng được”.

Mạc Tiên Tiên tức giận oán trách.

Lâm Nhã Hiên không nói gì, chỉ im lặng nhìn sợi dây chuyền trong hộp, trong lòng có một nỗi kích động không kiềm chế được.

“Chỉ cần là thứ anh ấy tặng thì mình đều thích”.

Khóe miệng Lâm Nhã Hiên lộ ra một nụ cười hạnh phúc, trông như muốn cầm lên đeo vào cổ.

“Đợi đã!”

“Tôi là tổng giám đốc của cửa hàng trang sức Lệ Khang, lăn lộn trong ngành trang sức này cũng mấy chục năm rồi, có thể cho tôi xem sợi dây chuyền của cô không? Có lẽ tôi có thể phân biệt thật giả!”

Một người trung niên đeo mắt kính gọng vàng đứng ra, chủ động
‘xin dây trói giặc’.

“Ô! Thì ra tổng giám đốc Khang! Đã lâu không gặp! Anh là nhân tài kiệt xuất của giới trang sức ở Sở Châu, tôi tin vào mắt nhìn của anh!”

Vi Dương đắc ý nhìn Mục Hàn.

Hừ!

Lần này phải để anh ta thu tâm phục khẩu phục!

“Đây…”

Lâm Nhã Hiên hơi do dự liếc nhìn Mục Hàn, thấy Mục Hàn gật đầu, cô mới thấp thỏm đưa dây chuyền cho tổng giám đốc Khang.

Tổng giám đốc Khang cười nhạt gật đầu, sau đó lấy ra một thiết bị xạ tuyến mini, chiếu ánh sáng tím lên sợi dây chuyền rồi cẩn thận quan sát.

Cuối cùng.

Anh ta cất dụng cụ vào, đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu.

“Ha ha ha, tổng giám đốc Khang, xem ra anh đã có kết luận, mau nói ra đi! Mục Hàn, để tôi xem lát nữa anh sẽ sủa thế nào!”

Dường như Vi Dương đã nhìn thấy tia sáng của thắng lợi, vênh váo nói.

Lâm Nhã Hiên cũng lo lắng nhìn tổng giám đốc Khang, tay siết chặt nắm đấm.

“Dây chuyền này… là thật 100%!”

Tổng giám đốc Khang tuyên bố giải quyết dứt khoát.

“Cái… cái gì? Tổng giám đốc Khang, có phải anh nhất thời hoa mắt nhìn nhầm rồi không?”

Trong nháy mắt, nụ cười trên gương mặt của Vi Dương đã tan biến, chuyển thành giận dữ trợn mắt nhìn tổng giám đốc Khang.

“Tôi không nhìn nhầm, mọi người có thể xem thử, mỗi mẫu dây chuyền của Fergus có một ký hiệu ‘FG’ rất ẩn, đây là điều mà bất kỳ kỹ thuật của hãng đá quý nào khác cũng không đạt tới được!”

Tổng giám đốc Khang phớt lờ Vi Dương, dùng đèn phóng xạ chiếu cho mọi người xung quanh xem.

“A! Thật đấy! Tôi nhìn thấy kí hiệu FG đó rồi!”

“Thần kỳ thật! Nếu không phải người trong ngành thì thật sự không có cách nào phân biệt được!”

“Không nhìn ra luôn đấy, không ngờ thanh niên trông có vẻ tầm thường, ăn mặc không ra làm sao mà lại có thể vung tay bỏ tiền mua món quà hơn một triệu!”

Mọi người đều nhìn Lâm Nhã Hiên với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

“Sao… sao anh ta làm được chứ?”

Miệng của Mạc Tiên Tiên ngạc nhiên đến mức không khép lại được.

Còn trên gương mặt của Lâm Nhã Hiên lại ngập tràn niềm hạnh phúc!

“Vi Dương, bây giờ kết quả đã công bố rồi, anh không cảm thấy mình nên làm gì đó sao? Có cần tôi gọi món lê hấp đường phèn làm trơn cổ họng cho anh, sau đó mới sủa không?”

Mục Hàn ăn miếng trả miếng không chút khách khí.

“Anh! Mục Hàn! Tôi khuyên anh đừng quá đáng!”

Vi Dương tức đến mức cơ thể run lẩy bẩy, sắc mặt phồng lên như màu gan heo!

Hắn hận!

Tại sao lại liên tiếp mấy lần đều thua trong tay tên vô dụng Mục Hàn này chứ!

“Nói như vậy là anh muốn nuốt lời sao?”

Mục Hàn lạnh lùng hỏi.

Hôm nay dù thế nào cũng phải dạy dỗ Vi Dương một trận, xem sau này hắn còn dám có ý đồ xấu với Nhã Hiên nữa không!

“Nuốt lời cái gì? Rõ ràng là anh dối trá! Hừ! Một tên ở rể thấp hèn như anh, sao có thể có được số tiền hơn một triệu để mua quà được chứ!

“Nhất định là tiền Nhã Hiên cho anh! Hừ! Vô dụng, ngay cả mua một món quà cũng phải để phụ nữ trả tiền giúp anh, có biết xấu hổ không vậy?”

Vi Dương thở hổn hển gào thét.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện