“Ha ha!”, Mục Thịnh Uy cười nói: “Đại thống soái chịu gặp chúng ta là chuyện tất nhiên”.
Mục Thịnh Uy đã tự nâng địa vị của bản thân mình lên cao ngang với đại thống soái.
“Lát nữa gặp được đại thống soái, Sảng Nhi con phải cư xử khéo léo, để lại cho cậu ấy một ấn tượng tốt có biết hay chưa?”, Mục Thịnh Uy dặn dò.
“Con hiểu rồi thưa bố”, Mục Sảng gật đầu nói.
Đối với Mục Thịnh Uy mà nói, ngoài việc để cho Mục Sảng đến gặp đại thống soái ra thì mục đích quan trọng khác là hỏi về bối cảnh thân phận của đại thống soái.
Chỉ cần biết được đại thống soái thuộc vào phân nhánh nào của Mục Thị thì những chuyện tiếp theo cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Lấy danh nghĩa nhà họ Mục ở thủ đô để chính thức đón đại thống soái trở về gia tộc.
Mặc dù nói nhà họ Mục ở thủ đô hiện giờ là thế gia số một Hoa Hạ, thế nhưng cũng chỉ giới hạn bên trong Hoa Hạ, nếu như có một người mạnh mẽ như đại thống soái trấn giữ thì nhà họ Mục ở thủ đô thậm chí có thể bước vào hàng ngũ mười gia tộc lớn của châu Á.
Nếu như trong nhiệm kỳ của mình thực hiện được sự nghiệp vĩ đại như vậy thì một gia chủ như Mục Thịnh Uy sẽ được thế hệ sau của nhà họ Mục ở thủ đô tôn sùng, trở thành đối tượng để mọi người ca tụng.
Mục Thịnh Uy vừa nghĩ tới thôi đã cảm thấy vô cùng kích động.
Đảo Quốc.
Trong một phòng hội nghị nào đó.
Vẫn là lãnh đạo cấp cao của hơn bốn mươi nước ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn.
“Các vị, mời xem!”, Inuyang Kenjiro chỉ vào một khu vực biên giới trong bản đồ Hoa Hạ trên màn hình, nói: “Người của Điện Ma Vương đã bắt đầu hành động rồi!”
“Trận chiến sẽ nổ ra ở đây!”
Nghe Inuyang Kenjiro nói như vậy, lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước đều đồng loạt trở nên kích động.
“Ông Inuyang lợi hại quá, vậy mà lại có thể liên hệ được với Điện Ma Vương!”
“Điện Ma Vương là thế lực khủng bố hơn bất cứ quốc gia nào, tiếp theo đây Hoa Hạ có kịch hay để xem rồi!”
“Không thể không nói, cơ hội của chúng ta tới rồi!”
Lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước hào hứng bàn luận.
“Đúng theo những gì mọi người mong muốn!”, khoé miệng Inuyang Kenjiro khẽ nhếch lên: “Lần này Điện Ma Vương nhất định sẽ phối hợp với chúng ta để giam chân Hoa Hạ, Hoa Hạ tất nhiên sẽ vô cùng coi trọng”.
“Mà cũng chỉ có đại thống soái mới có thể giao chiến trực diện với Điện Ma Vương!”
“Tôi tin rằng tiếp theo đây, Hoa Hạ nhất định sẽ có phản ứng, việc đầu tiên là lệnh cho đại thống soái lập tức đến biên giới để đối phó với Điện Ma Vương”.
“Chỉ cần đại thống soái đi rồi thì cơ hội của chúng ta cũng sẽ tới!”
Lúc này.
Mục Hàn đã đến chiến khu tỉnh.
Viên Duy Nhất đợi ở cửa chính để đón tiếp Mục Hàn, nói: “Đại ca, tôi vừa mới nói vài câu với Mục Thịnh Uy, lần này bố con ông ta tới gặp cậu chủ yếu là muốn cậu nhận tổ quy tông, đón cậu trở về nhà họ Mục ở thủ đô!”
“Nhận tổ quy tông, đón tôi về nhà họ Mục ở thủ đô ư?”, Mục Hàn không khỏi nhíu mày.
Nếu như không phải vì thân phận đại thống soái này của mình thì e rằng Mục Thịnh Uy cũng chẳng buồn ngó ngàng tới nhỉ?
“Đúng vậy, thưa đại ca”, Viên Duy Nhất gật đầu nói: “Mục Thịnh Uy nói nhà họ Mục ở thủ đô là nhánh chính của gia tộc Mục Thị Hoa Hạ, dù do cậu đến từ phân nhánh nào thì cũng là người nhà họ Mục ở thủ đô!”
“Ha ha!”, Mục Hàn cười lạnh lùng, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Mục Thịnh Uy đúng là mưu mô xảo trá!”
“Năm đó người bỏ rơi vợ con là ông ta, sáu năm trước người truy sát tôi cũng là ông ta, bây giờ muốn tôi nhận tổ quy tông? Chuyện này tuyệt đối không thể!”
“Mục Hàn tôi và nhà họ Mục ở thủ đô không có bất cứ mối quan hệ gì!”
Nghe Mục Hàn nói như vậy, Viên Duy Nhất hơi do dự: “Đại ca, cậu còn gặp bọn họ nữa không?”
“Gặp chứ, nếu đã tới rồi thì đương nhiên phải gặp!”, Mục Hàn nói.
Lần này Mục Hàn tới đây cũng là để giải quyết cho xong vấn đề.
Không có gì quan trọng hơn sự an toàn của Lâm Nhã Hiên và đứa bé trong bụng cô.
Viên Duy Nhất hiểu ý, nói: “Đại ca, hai bố con Mục Thịnh Uy đang ở trong phòng tiếp khách, tôi dẫn cậu tới đó nhé”.
Mục Hàn gật đầu.
Mục Hàn và Viên Duy Nhất cùng tới phòng