Nếu nói vừa nãy không có ai nghe máy có thể là do Mục Hàn không để điện thoại bên cạnh, nhưng sau khi không ai nghe máy lại khóa máy ngay, chứng tỏ là có người!
Lâm Nhã Hiên thầm cảm thấy không ổn.
Lẽ nào Mục Hàn thật sự vứt bỏ vợ con để chạy trốn một mình sao?
Nhưng rõ ràng vẫn còn mấy tháng nữa mới đến kỳ hạn đánh cược một năm mà, bây giờ bỏ chạy có phải hơi vội rồi không…
“Nghe này, nghe này!”, giọng bà cụ Lâm rõ to: “Bà đã nói mà, chắc chắn Mục Hàn đã bỏ chạy rồi!”
“Không thể nào”, Lâm Nhã Hiên vẫn kiên quyết nói: “Mục Hàn sẽ không trốn chạy đâu!”
“Anh ấy đã kiên trì mấy tháng rồi, lẽ nào không đợi được thêm mấy tháng nữa sao?”
“Đó là vì thời cơ chưa đến”, bà cụ Lâm buồn bực hừ một tiếng lộ ra vẻ khinh thường: “Giờ gia chủ nhà họ Mục đã đích thân đến đây khiến cậu ta sợ hãi nên bỏ chạy trước”.
“Cháu không tin”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói.
“Cháu không tin phải không?”, bà cụ Lâm lấy điện thoại ra cũng gọi cho Mục Hàn.
Khóa máy.
Sau đó lại bảo Lâm Long, Lâm Phi Yến cũng gọi cho Mục Hàn.
Đều khóa máy.
“Sao nào?”, bà cụ Lâm nói: “Không ai liên lạc được với Mục Hàn, cậu ta cố ý làm thế đấy”.
“Bà cụ Lâm, trước khi chưa rõ sự thật, bà đừng bôi nhọ con trai tôi như thế”, Sở Vân Lệ đỏ mặt tranh cãi: “Có thể điện thoại của Mục Hàn bị trộm, tên trộm thấy người nhà gọi đến sợ bị phát hiện nên tắt máy cũng nên”.
“Con cũng nghĩ đến khả năng này”, Lâm Nhã Hiên tỏ vẻ đồng ý.
Dù sao cô cũng không tin Mục Hàn nỡ bỏ rơi mình và con.
“Ha ha, nói rất có lý đấy”, bà cụ Lâm thấy Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ vẫn cố chấp bèn nói: “Thế này nhé, tôi gọi người đi tìm Mục Hàn, nếu điện thoại bị trộm thì vẫn có thể tha thứ được”.
“Nếu ngay cả người cũng bị trộm thì không cần nói nữa”.
Bà cụ Lâm lập tức bảo Lâm Lợi Cương, Lâm Long đi khắp thành phố tìm Mục Hàn.
Khoảng một tiếng sau, Lâm Lợi Cương và Lâm Long trở về.
“Sao rồi?”, bà cụ Lâm hỏi: “Tìm thấy Mục Hàn chưa?”
Lâm Lợi Cương và Lâm Long đều lắc đầu.
Lâm Long nói: “Bà nội, bọn cháu đã tìm khắp các ngõ ngách của tỉnh nhưng không hề thấy bóng dáng của Mục Hàn”.
“Đúng thế”, Lâm Lợi Cương gật đầu nói: “Mục Hàn là ông chủ lớn tập đoàn Phi Long, dù thế nào cũng xem là một người có tiếng ở tỉnh.
Một người có danh tiếng như thế lại biến mất không tăm tích, thật là kỳ lạ!”
Lâm Long và Lâm Lợi Cương cũng có ý đang nói Mục Hàn bỏ chạy rồi.
Nghe Lâm Long và Lâm Lợi Cương nói thế, bà cụ Lâm đắc ý nói: “Nhã Hiên, cháu đã nghe rồi đấy.
Bà đã khuyên cháu rồi, cháu đừng hy vọng quá nhiều vào Mục Hàn, cậu ta và điện thoại cùng biến mất thì chẳng phải là ngay cả người cũng bị trộm đi rồi sao?”
Thấy Sở Vân Lệ định lên tiếng cãi lại, bà cụ Lâm xua tay nói: “Đừng nói gì với tôi nữa, con trai cô bị bọn buôn người bắt đi luôn rồi.
Một tên vô dụng to xác như thế, bọn buôn người bắt cậu ta đi thì có tác dụng gì?”
Sở Vân Lệ không nói gì nữa.
“Bà à, bà đừng đoán già đoán non thế chứ, có lẽ Mục Hàn có chuyện quan trọng gì đó nên tạm thời trì hoãn thì sao?”, Lâm Nhã Hiên ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
“Nhã Hiên, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà”, bà cụ Lâm còn chưa lên tiếng, Lâm Phi Yến ở một bên cười nhạo: “Đã lúc nào rồi mà còn có chuyện quan trọng nữa? Có chuyện gì mà quan trọng hơn cả cô và đứa con trong bụng cô ư?”
Lâm Nhã Hiên ngẫm nghĩ cảm thấy Lâm Phi Yến nói cũng đúng.
Dù sao mấy tháng nay Mục Hàn không hề rời khỏi Lâm Nhã Hiên nửa bước.
Anh căng thẳng đến nỗi ngay cả khi Lâm Nhã Hiên vào nhà vệ sinh cũng phải đứng trước cửa trông chừng.
Thế nên với Mục Hàn không thể có chuyện gì quan trọng hơn Lâm Nhã Hiên và đứa con.
Khả năng duy nhất là Mục Hàn bỏ chạy thật rồi.
Nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn không tin Mục Hàn chạy trốn.
“Hay là mọi