Hoa Hạ.
Thủ đô.
Trong cơ quan quyền lực cao nhất nào đó.
Một ông lão tóc hoa râm ngồi trước bàn làm việc, sau khi nghiêm túc xem xong một bản tình báo bí mật cấp bậc cao nhất, thì đập bàn, quát lớn: “Long Tổ! Long Tổ!”
Lập tức có một binh lính mặc áo giáp màu bạc vội vàng bước đến, quỳ dưới đất, khép na khép nép nói: “Thưa lãnh tụ!”
“Bây giờ ở biên giới Tây Cương của Hoa Hạ, các binh lính đang chiến đấu quyết liệt vì đất nước, vợ con của họ lại gặp phải mưu kế nham hiểm của kẻ địch, chúng ta không thể để yên như vậy được!”
Ông lão vung tay lên, nói với vẻ mặt đầy ngang ngược: “Chúng ta không thể khiến người chiến đấu vì nước thất vọng!”
“Truyền lệnh của tôi, bảo đại tướng quân Đường Chiến đến gặp tôi!”
“Hả?”, thành viên Long Tổ kinh ngạc nói: “Lãnh tụ, chẳng lẽ ông muốn để đại tướng quân Đường Chiến...”
“Nhưng xưa nay đại tướng quân Đường Chiến và đại thống soái luôn bất hòa…”
“Vấn đề này cứ để tôi lo”, mặt ông lão đầy uy nghiêm: “Tin tưởng nước Hoa Hạ, ân oán cá nhân đều có thể hòa giải”.
“Cứ coi như Đường Chiến không nể mặt Mục Hàn thì chẳng lẽ lại không nể mặt tôi sao?”
“Vâng!”, thành viên Long Tổ đáp lời rồi lui ra ngoài.
Biên giới Tây Cương của nước Hoa Hạ.
Trên chiến trường nào đó, mênh mông vô bờ, đã có vô số xác chết nằm chồng chất.
Ngoài binh lính nước Hoa Hạ, thì binh lính của đại quân Điện Ma Vương còn nhiều hơn.
Điều khiến Mục Hàn ngạc nhiên là sau khi Quang Minh Tả Sứ của Điện Ma Vương dẫn đầu một trăm nghìn viện quân đến nơi thì giống như phát điên, tấn công mãnh liệt vào nước Hoa Hạ.
Thậm chí là không tiếc sử dụng bom người.
Trận chiến đấu này vô cùng khốc liệt.
Đồng thời cũng khiến đại quân dưới trường Mục Hàn tổn thất nghiêm trọng.
Hai bên cũng không ai rảnh rỗi quét dọn chiến trường.
Đám người Mục Hàn và tứ đại chiến thần nằm một chỗ nghỉ ngơi.
“Đại ca, anh sao thế?”, lúc này, Hoàng Điểu phát hiện sự khác thường của Mục Hàn.
Bởi vì Hoàng Điểu phát hiện mí mắt trái của Mục Hàn giật rất dữ dội.
Cơ thể hiển nhiên cũng không tự chủ được mà ở trong trạng thái vô cùng căng thẳng.
“Tôi cứ cảm thấy có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra”, Mục Hàn bất giác nhìn sang phía tỉnh, đất liền nước Hoa Hạ.
Mục Hàn có một loại dự cảm mãnh liệt, lúc này Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ vô cùng nguy hiểm.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng như thế của Mục Hàn, đương nhiên tứ đại chiến thần đều hiểu, trong lòng anh đang nhớ mong người nhà.
Đặc biệt là Hoàng Điểu, trước khi đi còn bày ra mạng lưới tình báo, vẫn giám sát tình hình bên phía tỉnh.
Do biên giới Tây Cương luôn ở trong trạng thái chiến đấu ác liệt, Hoàng Điểu vừa mới mở laptop thì đã nhìn thấy thông tin.
“Đại ca, hiện giờ vợ và mẹ anh vô cùng nguy hiểm!”, Hoàng Điểu đề nghị: “Chi bằng để chúng tôi tạm thời rời khỏi chiến trường, trở về cứu vợ và mẹ anh rồi quay lại?”
“Không được!”, Mục Hàn lập tức kiên quyết từ chối: “Sao có thể vì an nguy gia đình của cá nhân tôi mà từ bỏ bảo vệ cả một một chiến trường được chứ?”
“Hoàng Điểu, cô nên biết tình hình chiến trận thay đổi khôn lường, huống hồ đối thủ chúng ta gặp phải là Điện Ma Vương vô cùng lớn mạnh, một khi chúng ta rời khỏi đây, chỉ lơ là trong thời gian chốc lát thì có thể khiến chúng ta đối mặt với tình cảnh vạn kiếp bất phục!”
“Nhưng đại ca, vợ và mẹ anh…”, Hoàng Điểu khóc không thành tiếng.
Suy cho cùng, Hoàng Điểu là người duy nhất biết tình cảnh hiện giờ của Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ.
Bộ dạng Hoàng Điểu như thế, khiến ba chiến thần còn lại đương nhiên cũng hiểu, Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ chắc chắn đã gặp phải nguy hiểm.
Bọn họ lần lượt khuyên can Mục Hàn.
“Mọi người không cần nói nữa!”, Mục Hàn vẫn lắc đầu, nói: “Tôi là đại thống soái nước Hoa Hạ, tuyệt đối không thể vì an nguy gia đình của cá nhân mà bỏ mặc biên giới Hoa Hạ không lo”.
Mục Hàn giơ tay chỉ vào các binh lính nằm nghỉ ngơi ở đó, sắc mặt ai nấy đều mệt mỏi.
Anh xúc động, nói: “Nhìn những binh lính này đi, có ai trong bọn họ không giống tôi,