Đây mới là chuyện mà Mục Thịnh Uy quan tâm nhất.
Một khi Lâm Nhã Hiên dám làm trái lại ý của ông ta, để cho đứa bé mang họ Mục theo Mục Hàn thì cũng đồng nghĩa với việc đang khiêu chiến với quyền uy của nhà họ Mục ở thủ đô, ông ta không ngại ra tay, để cho đám người này biết đắc tội với nhà họ Mục ở thủ đô sẽ có hậu quả ra sao.
“Đứa bé mang họ Lâm theo Lâm Nhã Hiên, tên là Lâm Tuyệt Hàn”, Mục Sảng đáp lời: “Nghe nói đây là cái tên Lâm Nhã Hiên đích thâm đặt cho đứa nhỏ”.
Nghe thấy đứa bé không mang họ Mục thì sắc mặt của Mục Thịnh Uy mới trở nên thoải mái hơn.
“Có điều cái tên Lâm Tuyệt Hàn này dường như có chút ý nghĩa”, Mục Thịnh Uy nói với vẻ mặt thú vị.
“Bố thật anh minh!”, Mục Sảng gật đầu nói: “Ý nghĩa của cái tên Lâm Tuyệt Hàn này là muốn đoạn tuyệt quan hệ với Mục Hàn, từ đó có thể thấy Lâm Nhã Hiên đã hoàn toàn thất vọng về Mục Hàn!”
“Mục Hàn đã bỏ chạy rồi, bọn họ còn không thất vọng nữa sao?”, Mục Thịnh Uy bật cười, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, có tin tức của Mục Hàn không?”
“Không có”, Mục Sảng lắc đầu, lộ ra vẻ hoài nghi: “Nói ra thì đúng thật là kỳ quái, cho dù con đã sử dụng hết tất cả tài nguyên của nhà họ Mục ở thủ đô cũng không thể tra ra được, rốt cuộc thì Mục Hàn đang trốn ở nơi nào?”
“Có cả chuyện như vậy sao?”, Mục Thịnh Uy nghe vậy cũng rất ngạc nhiên: “Thằng ranh này đúng thật là giỏi trốn!”
“Có điều, cho dù nó có trốn tới nơi chân trời góc bể thì chúng ta cũng sẽ lôi cổ ra bằng được!”
“Con thấy khó đấy”, sắc mặt Mục Sảng rất tệ: “Đã truy vết lâu như vậy rồi mà con vẫn chẳng thu hoạch được gì như cũ, theo con đoán thì khả năng cao là Mục Hàn đã trốn sang nước ngoài rồi”.
“Hừ!”, Mục Thịnh Uy hừ một tiếng: “Thằng ranh này đúng là giỏi trốn, biết rằng nếu lẩn trốn trong lãnh thổ Hoa Hạ thì tất nhiên sẽ không thể lọt ra khỏi tầm mắt của chúng ta, vậy nên chắc chắn đã ra nước ngoài rồi”.
“Trước mắt kỳ hạn của vụ cá cược một năm đang ngày càng tới gần, hẳn là tất cả mọi người đều đang đợi ngày này tới”.
“Có điều nếu như nó đã không đến thì cũng vừa hay, chúng ta có thể chiến thắng mà không phải chiến đấu, cứ trực tiếp tuyên bố Mục Hàn cá cược thất bại.
Dù gì một kẻ chạy trốn chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người”.
“Bố nói đúng ạ”, Mục Sảng gật đầu, nói: “Nếu như Mục Hàn không tới thì đương nhiên là quá tốt”.
“Nhưng con đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, với tính cách hống hách của Mục Hàn thì không giống với loại người sẽ chạy trốn cho lắm?”
“Con chợt nghĩ Mục Hàn liệu có đang trốn trong bóng tối và ấp ủ một âm mưu lớn nào đó để đối phó với chúng ta, đợi đến ngày cá cược thì đột nhiên xuất hiện rồi giết chúng ta, khiến ta không kịp trở tay hay không?”
“Chuyện này…”, nghe những phân tích của Mục Sảng, Mục Thịnh Uy không khỏi cân nhắc: “Có vẻ khả năng này không khả thi lắm”.
Thế nhưng một giây sau, mắt của Mục Thịnh Uy liền sáng bừng lên.
“Bố cảm thấy tính khả thi gần như bằng không”, Mục Thịnh Uy cười ha ha nói: “Sảng Nhi, con nghĩ cho kỹ vào, liệu con có rời đi vào ngày mà vợ của con chuyển dạ sinh con hay không?”
“Đương nhiên là không rồi”, Mục Sảng lắc đầu nói: “Dù gì cũng là khoảnh khắc thần thánh của người làm bố, con đương nhiên sẽ ở bên cạnh vợ để chứng kiến con mình ra đời!”
“Đây