Chẳng mấy chốc, đám người đã nhanh chóng trở nên thống nhất.
Toàn bộ đều ý kiến ủng hộ cho Lâm Nhã Hiên.
Chủ yếu là bởi hành động thay chồng ứng chiến của Lâm Nhã Hiên đã khiến cho đám người thích hóng chuyện này cảm động.
Trước kia, mọi người thường gửi thư từ rất xa, một tháng mới có thể liên lạc với nhau một lần.
Phương tiện đi lại cũng rất chậm, một năm mới có thể gặp mặt một lần, thế nhưng tình cảm vợ chồng lại vô cùng vững chắc, đủ để một đời chỉ yêu đúng một người.
Thế nhưng hiện giờ, mạng internet vô cùng phát triển, phương tiện đi lại cũng rất nhanh, những người yêu nhau có thể gặp mặt chỉ trong phút chốc.
Tuy nhiên đây cũng là thời đại lên giường với nhau rồi cũng chưa chắc đã có kết quả.
Vợ chồng vốn là chim sống chung một rừng, tới khi đại nạn kéo đến thì mỗi người tự bay một phương.
Ngày nay ở Cục Dân chính, số lượng các cặp vợ chồng ly hôn còn nhiều hơn cả kết hôn.
Vợ chồng sống chung với nhau cũng không còn đơn thuần như khi trước.
Vậy nên hành động này của Lâm Nhã Hiên nhanh chóng được vô số người ủng hộ.
Khiến cho đám người thích hóng chuyện này càng thêm tin tưởng vào tình yêu.
Làn sóng âm thanh của đám người thích hóng chuyện cứ nối tiếp hết đợt này tới đợt khác, khiến cho Mục Sảng hơi khó xử.
Hắn nhìn Mục Thịnh Uy bằng ánh mắt dò hỏi.
“Vốn dĩ là thế gia số một Hoa Hạ, quy tắc của nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi vô cùng nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra sự việc mạo danh để thay thế người khác”, Mục Thịnh Uy gật đầu, tiếp tục nói: “Tuy nhiên, xét thấy cô là phụ nữ mà lại có lòng can đảm và bản lĩnh như vậy, Mục Thịnh Uy tôi sẽ phá lệ cho cô một lần, cho phép cô thay chồng thực hiện vụ cá cược một năm!”
Mục Thịnh Uy vừa dứt lời, đám người xung quanh đột nhiên vỗ tay nhiệt liệt.
Điều này khiến cho Mục Thịnh Uy vô cùng hưởng thụ.
Dù đồng ý để Lâm Nhã Hiên thay Mục Hàn ứng chiến sẽ mang tiếng ức hiếp phụ nữ, thế nhưng lại nhận được sự tán thưởng của đám người thích hóng chuyện, thi nhau khen ngợi Mục Thịnh Uy có tấm lòng bao la, không hổ là thế gia số một Hoa Hạ.
Đồng thời cũng tạo dựng được danh tiếng tốt cho bản thân mình.
Lâm Nhã Hiên khom lưng cảm ơn: “Cảm ơn gia chủ Mục!”
“Cô không cần phải cảm ơn tôi!”, Mục Thịnh Uy hừ một tiếng, nói bằng chất giọng lạnh lùng: “Có điều, Lâm Nhã Hiên, mấy lời răn đe chúng ta cũng phải nói thẳng ra trước mặt, ban đầu Mục Hàn lập ra vụ cá cược một năm với tôi đã từng khẳng định chắc nịch rằng nếu như thất bại sẽ cho nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi tuỳ ý xử lý, dù có là cái chết!”
“Hậu quả này, cô cũng phải gánh chịu y như thế”.
“Tôi tình nguyện gánh chịu”, Mục Thịnh Uy vừa nói dứt lời thì Lâm Nhã Hiên đã lập tức đáp lại.
“Đồng ý nhanh thật đấy!”, Mục Thịnh Uy nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”
Mục Thịnh Uy ra hiệu bằng ánh mắt với Mục Sảng.
Mục Sảng hiểu ý, sau đó tiến lên trước một bước, nói: “Lâm Nhã Hiên, chắc là cô cũng biết ban đầu nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi lập ra bốn tiêu chuẩn, chỉ cần vượt qua bất kỳ một trong số đó là coi như cô khiêu chiến thành công”.
“Ừ, tôi biết”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói.
“Tốt!”, Mục Sảng nói: “Tiêu chuẩn thứ nhất chính là giới chính trị.
Mục Nhất Vi là tiêu chuẩn của nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi, hiện là thống đốc một vùng, chủ tịch tỉnh kiêm chức vụ đại sứ biên cương của Hoa Hạ.
Cô có thể đạt tới thành tựu giống như vậy không?”
“Tôi không thể”.
Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói.
“Tiếp theo, tiêu chuẩn thứ hai”, Mục Sảng tiếp tục nói: “Mục Hổ là tiêu chuẩn