Từ cách giáo dục Hàn Hàn của Lâm Nhã Hiên, rõ ràng là cô vẫn chưa quên được Mục Hàn.
Thậm chí cô còn hy vọng một ngày nào đó Mục Hàn sẽ xuất hiện, cùng vẽ nên bức tranh gia đình ba người hạnh phúc nô đùa bên nhau.
Là bạn thân của Lâm Nhã Hiên, Phương Viên hết sức lo lắng trong lòng.
"Nhã Hiên này”, thực ra Phương Viên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định nói với Lâm Nhã Hiên: "Mình nghĩ người ta đồn thế cũng không hẳn là không có căn cứ, Mục Hàn căn bản không còn hi vọng sống”.
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Lâm Nhã Hiên tối sầm xuống.
Phương Viên tiếp tục khuyên: "Ngay cả khi Mục Hàn thực sự còn sống, mình không nghĩ rằng anh ta sẽ quay lại đâu".
"Nghĩ đến bố anh ta - Mục Thịnh Uy, cách ông ta đối xử với cô Sở trong quá khứ, con trai có ‘kế thừa’ hành vi của bố mình cũng là điều bình thường mà".
Lâm Nhã Hiên khẽ thở dài.
Thực ra những gì Phương Viên nói trong lòng Lâm Nhã Hiên đều hiểu hết.
Nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn luôn nghĩ rằng Mục Hàn nhất định sẽ trở lại.
Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại, Mục Hàn có lẽ sẽ không thể quay trở lại nữa.
"Nhã Hiên, mình bảo này", như thể cảm thấy sự thuyết phục của mình bắt đầu có tác dụng, Phương Viên lại tiếp tục khuyên: "Mặc dù Mục Hàn đã không còn nữa, cậu vẫn phải tiếp tục sống, đúng không nào?"
“Phương Viên, cậu muốn nói gì?”, Lâm Nhã Hiên chớp mắt nhìn cô ta.
“Cậu biết mình muốn nói gì mà”, Phương Viên cười nói: “Nhã Hiên, dù sao cậu vẫn còn trẻ, con đường phía trước vẫn còn dài, cũng không thể một mình bước tiếp được chứ!”
"Mình nghĩ cậu nên tìm một người khác thích hợp với mình".
“Tìm một người khác á?”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói: “Nào có dễ dàng như vây! Một người phụ nữ không biết chồng còn sống hay đã chết như mình, lại còn có một đứa con thơ, làm gì có người đàn ông nào để ý mình?”
“Nhã Hiên, cậu đừng giả vờ nữa", Phương Viên trợn mắt, tức giận nói: "Không nói đến những chỗ khác, ngay ở tỉnh mình thôi, số lượng đàn ông theo đuổi cậu chất đống ra ấy chứ, chỉ là không có tên nào lọt vào tầm mắt của cậu thôi".
"Cậu cứ cố chấp như vậy làm gì nhỉ?"
"Dù không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ đến Hàn Hàn chứ.
Hàn Hàn vẫn còn nhỏ, bé chưa biết gì cả.
Sau này lớn lên và trưởng thành trong một gia đình không có bố vô cùng bất lợi cho sức khỏe cũng như là tinh thần của bé".
Lâm Nhã Hiên cân nhắc một hồi, cảm thấy lời nói của Phương Viên đúng là rất có lý.
Một mình cô thì thế nào cũng được.
Nhưng còn Hàn Hàn thì sao?
"À đúng rồi", Phương Viên lúc này lại nói: "Mình nghe nói bố nuôi của cậu giới thiệu cậu với một cậu chủ của hoàng tộc ở thủ đô.
Hay là cậu cứ đi gặp người ta xem thế nào?"
"Dù sao thì người ta cũng xuất thân từ hoàng tộc thủ đô đó, ngoại hình hay tính cách có lẽ đều ổn".
“Cậu nhắc đến làm mình cũng chợt nhớ ra”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Mình nhớ là bố nuôi nói với mình rằng ông ấy sẽ đến tỉnh, tính thời gian thì hẳn là ngày mai".
“Vậy thì chẳng phải rất đúng lúc à?”, Phương Viên cười đắc ý nói: “Ôi cô tiểu thư cành vàng lá ngọc của tôi