Lâm Nhã Hiên không thể nào ngờ rằng Mục Hàn đã mất tích gần nửa năm, lúc này lại trở về.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, đầu óc Lâm Nhã Hiên trống rỗng.
Không chỉ Lâm Nhã Hiên mà Phương Viên cũng ngây người ra.
Hai người phụ nữ kinh ngạc nhìn Mục Hàn.
Còn Mục Hàn vẫn đang mặc quân phục rằn ri của ngày hôm qua, do anh phải chiến đấu chém giết trên chiến trường một thời gian dài nên đã rất cũ rách, nhưng sát khí trên người anh vẫn hết sức nồng đậm.
Thực ra Mục Hàn cả đêm qua đều không ngủ.
Trong đầu anh đã tưởng tượng ra vô số cảnh lúc anh quay về với Lâm Nhã Hiên.
Cho đến rạng sáng, Mục Hàn không chào hỏi tứ đại chiến thần và Viên Duy Nhất mà lên đường đi tìm Lâm Nhã Hiên luôn.
Vừa vào quán trà, anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong.
Lâm Đại Tiêu và Ngụy Tấn ngơ ngác nhìn nhau.
Không biết người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt này là ai.
“Nhã Hiên, là anh đây!”, Mục Hàn sải bước đi nhanh về phía cô, khẽ liếc sang đứa bé đang được ôm trong lòng Phương Viên, không khỏi vui mừng nói: “Đây là...”
Mục Hàn bước tới.
Đứa bé trong tay Phương Viên cũng chớp đôi mắt sáng long lang nhìn Mục Hàn.
Hơn nữa còn bật cười khúc khích.
Nụ cười ngây thơ này ngay lập tức khiến cả người Mục Hàn như có một luồng điện chạy ngang.
Mục Hàn có thể chắc chắn rằng đây là con của mình.
Đặc biệt là khi đứa trẻ cười, trông giống hệt Lâm Nhã Hiên.
Mục Hàn không nói lời nào mà bước tới, bế đứa trẻ từ tay Phương Viên.
"Này, này, này!", chị Nguyệt đi theo Lâm Nhã Hiên cùng Phương Viên thấy vậy lập tức bực mình nói: "Cậu là ai? Mau bỏ đứa nhỏ xuống cho tôi!"
Để chăm sóc Hàn Hàn, Lâm Nhã Hiên đã đặc biệt trả lương cao thuê chị Nguyệt về.
Chị Nguyệt vừa thấy một người đàn ông chưa từng gặp mặt muốn ôm đứa bé liền rất không hài lòng.
Nhất là sau một thời gian chăm sóc, chị Nguyệt rất hiểu tính khí của đứa trẻ, cô bé này rất rụt rè, không cho người lạ bế, bằng không sẽ khóc không ngừng.
Tuy nhiên, Mục Hàn chỉ để ý đến cô bé nên nào có nghe được tiếng chị Nguyệt đang hét.
Điều khiến chị Nguyệt ngạc nhiên là cô bé nằm trong vòng tay của Mục Hàn thế mà không khóc, ngược lại còn rất yên lặng, đôi mắt ngấn nước đang chớp chớp nhìn Mục Hàn.
Lâu lâu lại cười khoái chí.
Cô bé thậm chí còn vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm chạm vào mặt Mục Hàn.
Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, lưa thưa vài cái răng, bập bẹ nói: “Bố...!bố...!bố”.
Nghe thấy giọng nói non nớt này, trái tim của Mục Hàn run lên, trong tích tắc như có một luồng điện ấm áp chạy khắp cơ thể.
Mặc dù nói chưa rõ, nhưng Mục Hàn vẫn biết rõ ràng rằng cô bé đang nói chữ "Bố".
“Đây là con của tôi!”, trong lòng Mục Hàn tràn ngập niềm vui sướng.
Nếu người dân Hoa Hạ biết rằng người anh hùng vĩ đại trong tâm trí họ đang được hưởng niềm vui làm bố lần đầu tiên không khác gì những người bình thường như họ, e là họ sẽ há hốc mồm mất.
Lúc Lâm Nhã Hiên rảnh rỗi, cô thường ngẩn ngơ nhìn bức ảnh chụp chung của cô và Mục Hàn.
Vì vậy, Hàn Hàn đương nhiên có ấn tượng sâu sắc với người trong bức ảnh chụp cùng mẹ.
Hàn Hàn biết rằng người trong bức ảnh là bố cô bé.
“Đúng rồi, bố đây!”, Mục Hàn vui mừng khôn xiết, còn học theo giọng nói bập bẹ của đứa bé, khẽ gật đầu.
“Cậu đang nói nhảm gì vậy?”, chị Nguyệt lập tức ngắt lời Mục Hàn, rất không thân thiện quát: “Cái