Đám gia chủ dập đầu lia lịa, chỉ sợ Mục Hàn nổi giận sẽ giết sạch người nhà họ.
Mục Hàn cũng không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này, anh cười khẩy nói: “Chẳng phải các người luôn hống hách không xem tôi ra gì sao? Khống chế sản nghiệp của các người chỉ là lời cảnh cáo, nếu có ai dám chống đối tôi thì kết cục của người đó sẽ không đơn giản chỉ như vậy thôi đâu”.
“Ngày mai đúng tám giờ sáng tại nhà họ Mục ở thủ đô, tôi sẽ đến đó đòi lại công bằng và công khai thân phận thật sự của tôi, đến lúc đó tôi sẽ xử lý các ông luôn một thể”.
Dứt lời, Mục Hàn và tứ đại chiến thần dẫn theo Lâm Thù Nhi rời đi, để lại đám người lo lắng thấp thỏm.
Bây giờ bọn họ càng mong chờ đến ngày mai để xem nhà họ Mục sẽ đối phó với Mục Hàn như thế nào, đồng thời thân phận khác của Mục Hàn cũng khiến bọn họ càng thêm tò mò hơn.
Ở trong góc, Dương Yêu Nguyệt nãy giờ vẫn âm thầm dõi theo Mục Hàn bằng ánh mắt say mê đắm đuối như cô nàng tuổi đôi mươi mới biết yêu lần đầu.
Còn Ngụy Tấn đã hoảng sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, hồn bay phách lạc, mới vừa nãy hắn còn hống hách chửi bới đại thống soái, e rằng ngày mai đại thống soái sẽ không tha cho hắn.
Mỗi người mỗi tâm trạng khác nhau, lặng lẽ ra về, hồi hộp chờ đến tám giờ sáng ngày mai.
Một đêm tĩnh lặng trôi qua.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên, Sở Vân Lệ, đám người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc cùng đông đảo mọi người cùng tập trung trước cửa nhà họ Mục ở thủ đô.
Hôm qua Mục Hàn đã ra lệnh phong tỏa tin tức nên lúc này đám người nhà họ Mục vẫn chưa hay biết gì.
Mục Sảng, Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy Mục Hàn.
Mục Sảng lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng: “Mục Hàn, không ngờ mày còn dám vác mặt đến đây! Sao hả? Chạy trốn nửa năm giờ hối hận nên quay về à? Cũng tốt, vụ cá cược trước kia mày thua, bây giờ đến lúc phải trả giá rồi”.
Phụng Cầu Hoàng đứng bên cạnh phụ họa theo: “Đúng là mẹ nào con nấy, loại đàn bà ngu đần thì chỉ có thể sinh ra loại con dốt nát mà thôi, vốn dĩ đã cao chạy xa bay, giờ lại trở về để tự tìm đến cái chết”.
Gia chủ nhà họ Phụng nghe đến đây lập tức giật thót tim, ông ta định khuyên bảo Phụng Cầu Hoàng nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mục Hàn thì lập tức ngậm chặt miệng lại.
Mục Hàn cười khẩy đáp: “Tôi không hề bỏ trốn, cũng không hề thua cược, chỉ vì có chuyện quan trọng cần giải quyết nên mới trễ hẹn thôi, giờ tôi đã trở về để thực hiện lời nói trước kia”.
“Lúc trước tôi từng nói sẽ đánh thẳng vào nhà họ Mục các