"Ồ? Thực ra cái gì?"
Vừa nghe được rằng Mục Hàn cũng có chuyện giấu mình, Lâm Nhã Hiên lập tức quan tâm, vội hỏi.
"Thực ra…"
"Anh không phải là tay sai đắc lực của đại gia siêu giàu đó!"
Mục Hàn nghiêm túc giải thích.
Có điều anh không nói ra bản thân mình chính là đại gia siêu giàu!
"Chỉ thế thôi sao? Lúc đầu khi nghe anh nói, tôi thực sự bị anh dọa cho chết khiếp, thậm chí tôi còn nghi ngờ anh có phải là gián điệp do đại gia siêu giàu kia cử tới hay không!”
"Nhưng sau đó tôi nghĩ, chắc không ai lại thích một người ngốc nghếch như anh đi làm gián điệp!”
Lâm Nhã Hiên cười đùa.
Ngay khi hai người đang trò chuyện và cười đùa, một bóng dáng xinh đẹp lặng lẽ đi đến phía Mục Hàn.
"Mục Hàn!"
Một giọng nói ngạc nhiên khôn tả vang lên.
"Là anh?”
Mục Hàn hướng mắt lên nhìn người vừa đi tới với vẻ hơi kinh ngạc.
Cô ta chính là cô gái xinh đẹp chơi dương cầm tại khách sạn Hùng Thịnh ngày hôm đó, và là học trò kiêu hãnh của bậc thầy dương cầm Nhậm Ý Sinh, tên là Lý Nhất Nam!
Lúc này Lý Nhất Nam đang mặc một bộ váy trắng, duyên dáng như tiên nữ hạ phàm, đôi mắt đẹp lấp lánh, nhìn Mục Hàn đầy ngưỡng mộ.
"Uh ... thật trùng hợp!"
Mục Hàn ngượng ngùng đáp lại, khẽ nháy mắt với cô ta và ra hiệu đừng tiết lộ danh tính của mình!
"Hai người quen nhau?”
Lâm Nhã Hiên cũng nhớ ra Lý Nhất Nam, liếc mắt nhìn Mục Hàn, hơi kinh ngạc hỏi, trong ấn tượng của cô dường như Mục Hàn và cô gái này không hề tiếp xúc gì với nhau!
"Tất nhiên là quen rồi! Cô Lâm, cô không biết tôi ghen tị với cô đến mức nào đâu, cô lại có một người chồng xuất sắc như vậy!"
Lý Nhất Nam vẻ mặt ghen tị nói, sau đó liền thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Mục Hàn.
"Cảm ơn!"
Lâm Nhã Hiên vừa đáp vừa nhìn Mục Hàn tóe lửa.
Cũng không biết tại sao, nhìn thấy cô gái xinh đẹp trước mặt có dung mạo và dáng người gần giống với mình, lại còn thân thiết với Mục Hàn như vậy, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
"Phải rồi Mục Hàn, thời gian này anh đã đi đâu vậy? Tôi đã tìm anh rất lâu. Anh cũng thật tệ, từ sau hôm đó cũng không liên hệ gì với tôi nữa!”
Rất nhanh sau đó Lý Nhất Nam đã không có hứng thú chú ý tới Lâm Nhã Hiên nữa, hai tay cô ta chống cằm, chớp đôi mắt to nhìn Mục Hàn hỏi.
"Ờ, cô tìm tôi làm gì? Còn nữa, cái gì mà ngày hôm đó, cô nói cho rõ ràng chút, tôi và cô chỉ gặp nhau có một lần duy nhất ở khách sạn đó mà thôi”.
Thấy lời nói của Lý Nhất Nam quá mơ hồ, Mục Hàn lập tức trợn to mắt nhấn mạnh, sau đó nhìn Lâm Nhã Hiên với vẻ xin lỗi.
Anh và vợ mình mới vừa có chút tiến triển, sao giờ lại lòi đâu ra cái thứ này vậy?
"Hừ!"
Lâm Nhã Hiên cắn răng, hất mặt qua một bên.
Lý Nhất Nam cũng nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, cô ta đảo mắt nhìn xung quanh.
"Như thế này đi, tôi thấy hôm nay anh không được rảnh lắm, hay là chúng ta kết bạn Zalo đi, sau có việc gì sẽ tiện trao đổi”.
Lý Nhất Nam lấy điện thoại di động ra hỏi.
"Tôi thấy không cần thiết đâu, chúng ta…”
Mục Hàn chột dạ từ chối, nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc đó có nói sao anh cũng sẽ không vì một phút nhất thời ngứa nghề mà thể hiện trình độ dương cầm của mình trước mặt cô ta.
Nào ngờ, Mục Hàn còn chưa kịp nói xong, điện thoại trong túi quần anh đã rơi vào tay Lý Nhất Nam.
"Được, xong rồi! Nhân tiện, tôi có giúp anh ghi chú: Nam Nam xinh đẹp. Đây, trả lại điện thoại cho anh!"
Sau khi kết bạn Zalo, Lý Nhất Nam đặt lại điện thoại lên bàn trước mặt Mục Hàn.
"Ha ha, tôi đi đây, khi nào rảnh chúng ta lại hẹn nhé!”
Lý Nhất Nam ghé sát môi thì thầm vào tai Mục Hàn, sau đó nhảy nhót rời đi!
"Trước khi đi cô ta đã nói gì với anh vậy?"
Đôi mắt đẹp của Lâm Nhã Hiên nhìn anh tóe lửa, tức giận đến mức sắp thở ra lửa!
Cái động tác cuối cùng của Lý Nhất Nam ...
Thực sự là thân thiết quá mức!
"Không... không nói gì hết!"
Mục Hàn đáp lại như không có gì, nếu như anh thực sự kể lại lời của Lý Nhất Nam, e rằng bản thân sẽ chết rất khó coi đây!
"Hừ!"
Lâm Nhã Hiên thấy Mục Hàn không chịu thành thật giải thích, cô liền khịt mũi rồi lạnh lùng bỏ đi.
"Vợ ... em ... đợi anh với!"
Mục Hàn cũng vội vàng đi theo, thầm mắng cái cô tiểu yêu tinh Lý Nhất Nam kia hàng trăm hàng ngàn lần!
...
"Bà
xã, anh xin lỗi mà! Anh thật sự không thân quen gì với Lý Nhất Nam! Anh chỉ gặp cô ta đúng một lần đợt trước đi cùng em đến khách sạn thôi!"
Khi trở lại cửa biệt thự, Mục Hàn vẫn khổ sở xin lỗi.
"Đúng rồi, chỉ gặp có một lần! Mục Hàn anh oai phong lẫm liệt, phong lưu phóng khoáng khiến người ta khó lòng quên được. Vậy nên hôm nay đã chủ động đến đây để tìm anh!”
Lâm Nhã Hiên vừa nghĩ đến việc vừa rồi Mục Hàn thân mật như vậy với Lý Nhất Nam, lửa giận trong lòng cô lại trào dâng!
Két!
Lâm Nhã Hiên mở tung cửa biệt thự.
Vừa bước vào, cô đã hơi choáng váng với cảnh tượng trước mắt.
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?!"
"Tại sao lại chuyển hết đồ của Mục Hàn ra phòng khách vậy?"
Lâm Nhã Hiên cau mày hỏi với vẻ khó hiểu.
Ngay sau đó.
Mục Hàn cũng bước vào, khi nhìn thấy quần áo của mình vứt trên mặt đất như rác rưởi, tim anh chợt chùng xuống.
"Tại sao à? Tất nhiên là để tống tên phế vật đó ra ngoài rồi!"
Tần Lệ thấy Mục Hàn cũng về cùng, bà ta đứng dậy từ trên ghế sofa, khoanh tay nói.
"Mẹ! Mẹ lại điên gì nữa đây! Mục Hàn là chồng của con, mẹ định đuổi anh ấy đi đâu?!"
Lâm Nhã Hiên nén giận hỏi Tần Lệ.
"Chồng? Nhã Hiên, con đừng quên, nó chỉ là thằng ở rể hèn hạ mà thôi!"
"Đã nhiều năm như vậy rồi, nó ăn của mẹ, uống của mẹ, giống như con chó cứ ở lì đây không chịu đi! Quan trọng nhất là, con gái à, con có biết không, vì sự tồn tại của nó, không những khiến cả nhà chúng ta trở thành trò cười mà còn trở thành kẻ ngáng đường cản trở ttiền đồ của con. Mẹ nhịn đủ rồi, cũng chịu đựng đủ rồi!”
Tần Lệ nghiến răng nguyền rủa.
"Trò cười? Kẻ ngáng đường? Mẹ, mẹ tự hỏi lại lương tâm của mình xem, mấy năm nay khi Mục Hàn đến nhà chúng ta, ngoài sự nghiệp ra, trong ngoài có chỗ nào mà anh ấy không lo liệu đâu ra đó?”
"Hơn nữa, nếu con đã gả cho anh ấy rồi, thì gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó. Nếu như mẹ nhất định đòi đuổi anh ấy đi, vậy mẹ đuổi luôn con đi cho xong!”
Vốn dĩ tâm trạng của Lâm Nhã Hiên đã không tốt, nào ngờ về đến nhà Tần Lệ lại còn giở ra cái trò này nữa!
Xém chút nữa khiến cô nổi cơn tam bành!
"Ây da! Thật rõ là con gái lớn thì không nên giữ trong nhà nữa. Tao một lòng vì mày mà câu nào mày nói cũng như đâm vào ngực tao. Tao dốc hết tim gan công sức vì mày, mà mày lại cho tao là lòng dạ độc ác…”
"Thôi bỏ đi, chi bằng tao đập đầu chết đi cho xong!”
Tần Lệ thấy Lâm Nhã Hiên cứng mềm đều không nghe liền ngồi phệt xuống đất, vừa bò vừa lăn, nước mắt nước mũi ròng ròng.
"Mẹ!"
Lâm Nhã Hiên tức giận toàn thân run lên!
"Mẹ, có phải bà nội đã đến đây không?"
Mục Hàn lạnh lùng hỏi khi nhìn thấy mấy tách trà trên bàn.
"Ai đến nhà tao, cái đứa phế vật như mày có tư cách quản sao? Nếu tao mà là mày thì đã sớm tự giác rời khỏi đây rồi. Đâu có giống mày, không có tí liêm sỉ nào!”
Tần Lệ hơi ngẩn ra, sau đó tiếp tục sỉ nhục Mục Hàn không tiếc lời.
"Ha ha, mẹ có tin không, nếu như hôm nay con ra khỏi cái cửa này thì muộn nhất là cuối tháng này mẹ và bà nội phải xin con quay lại đấy!”
Mục Hàn vẻ mặt đầy tự tin nói.