“Mẹ, con nhớ tháng trước là Mục Hàn qua đó. Lúc nó rời khỏi công ty quản lý tài sản, con còn gặp nó mà!”
Vẻ mặt Tần Lệ hơi khác thường, nói.
“Thằng phế vật đó? Không thể nào! Nếu cậu ta có số tiền đó thì còn cần ở rể nhà họ Lâm sao? Quản gia Vương, mau nói cho chúng tôi biết rốt cuộc khoản phí tháng trước là ai trả”.
Bà cụ Lâm sốt ruột thúc giục.
“Đương nhiên là cậu Mục cao quý rồi, cậu ấy là chủ nhân của biệt thự Vân Đỉnh mà!”
Vương Cường vô cùng kính cẩn nói.
“Cậu Mục? Chủ nhân của biệt thự Vân Đỉnh? Không phải ông nói tới… Mục Hàn đấy chứ!”
Bà cụ Lâm không thể tin nổi, mở to mắt hỏi.
“Đúng thế, chính là cậu Mục Hàn! Ồ, hai người trông hơi lạ, lẽ nào hai người không phải người thân của cậu Mục? Sao ngay cả chuyện cậu Mục là chủ nhân của biệt thự này mà cũng không biết?”
Vương Cường tỏ vẻ quái lạ nhìn hai người bà cụ Lâm và Tần Lệ.
“Lẽ nào… anh chàng đại gia siêu giàu kia… là… là Mục Hàn?”
Tần Lệ ngạc nhiên thốt lên, bà ta và bà cụ Lâm bàng hoàng nhìn nhau.
“Không thể nào, không thể nào! Thằng phế vật đó rất là bất tài, hèn nhát, bị người ta chửi đánh cũng không dám phản kháng, sao có thể là anh chàng đại gia siêu giàu kia được?”
“Phải đấy! Mục Hàn không phải là tay sai của anh chàng đại gia siêu giàu kia sao? Nói không chừng cậu ta thường xuyên ra vào với anh chàng đại gia kia, nên mấy người không có mắt nhìn này mới tưởng cậu ta là chủ nhân!”
Bà cụ Lâm nhanh chóng phản ứng lại, nghiến răng nói.
“Ôi chao, vẫn là mẹ thông minh! Liếc mắt là nhìn thấu được trò lừa bịp của thằng phế vật Mục Hàn kia. Hừ! Thằng nhóc đó đúng là biết cáo mượn oai hùm, còn dám tự nhận là chủ nhân của biệt thự Vân Đỉnh? Đúng là không biết xấu hổ!”
Sắc mặt Tần Lệ nhanh chóng chuyển sang vẻ khinh thường, lạnh lùng nói.
“Nhưng mà, việc cấp bách trước mắt là phải gọi thằng phế vật đó về. Anh chàng đại gia siêu giàu chắc chắn đã để lại phí quản lý tài sản ở chỗ cậu ta. Hừ, muốn độc chiếm số tiền đó à, không dễ thế đâu!”
Bà cụ Lâm đột nhiên gõ cây gậy đầu rồng xuống, sắc mặt u ám.
“Đúng, mẹ đừng sốt ruột, bây giờ con gọi điện cho thằng phế vật Mục Hàn đó đây”.
Tần Lệ vội vàng lấy điện thoại ra, nhấn số gọi cho Mục Hàn.
“Phế vật, mày đang ở đâu? Mau về đây nộp phí quản lý tài sản cho tao! Nếu bị anh chàng đại gia siêu giàu kia biết mày lấy tiền của cậu ta làm của riêng, cậu ta sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Bên kia vừa nối máy, Tần Lệ đã gân cổ gào thét.
“Ha ha”.
Mục Hàn cười khan rồi dứt khoát cúp luôn điện thoại.
Tần Lệ nuốt nước bọt, vẻ mặt sững sờ.
“Đáng ghét, dám cúp điện thoại của bà đây?”
Tần Lệ nghiến răng nghiến lợi, căm tức gọi lại lần nữa, nhưng lại nghe thông báo đã tắt máy.
“Ấy, hai vị chủ sở hữu cao quý, phí quản lý tài sản này hay là…”
Vương Cường đợi mãi hơi mất kiên nhẫn, không nhịn được thúc giục.
Tần Lệ há miệng nhưng không biết nói gì, không trả lời được.
“Hừ! Nhà họ Lâm sẽ không nợ cậu chút phí quản lý tài sản này đâu, chẳng qua hôm nay tôi không mang theo chi phiếu. Cậu cứ về trước, hai ngày nữa chúng tôi sẽ cử người giúp việc sang nộp”.
Bà cụ Lâm bày ra vẻ mặt không giận mà uy, nói.
“Được thôi! Vậy tôi đợi hai người ở công ty quản lý tài sản”.
Vương Cường vừa chắp tay làm lễ vừa đi ra khỏi cửa.
“Hừ! Mặc kệ cô làm cách gì, trong vòng hai ngày phải gọi thằng phế vật đó về đây cho tôi!”
Bà cụ Lâm hung hăng ra lệnh. Sống đến tuổi này rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bà ta mất mặt như vậy!
“Vâng… Vâng…”
Tần Lệ không tình nguyện trả lời.
Rõ ràng là mẹ bảo con đuổi Mục Hàn đi, sao bây giờ lại trách con…
…
Tại sòng bạc Vương Triều ở Sở Châu.
“Người anh em họ Mục, anh chẳng thành thật gì cả!”
Một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt nói bằng giọng đàn ông trầm ấm, khiến người ta cảm thấy vô cùng quái lạ.
Anh ta chính là Lý Thiên Hào đã được Mục Hàn dùng thuật dịch dung thay đổi diện mạo, trở thành một thiếu phụ xinh đẹp.
“Mục Hàn, tôi nghi ngờ anh dùng việc công trả thù riêng!”
Lý Nhất Nam chống nạnh, thở hổn hển nói.
Cô ta không bị thay đổi giới tính, nhưng đã biến thành một bà béo nặng một trăm hai mươi lăm ký.
“Vào đi”.
Mục Hàn cố nhịn cười, nghiêm túc gọi hai người
vào sòng bạc.
Trong sòng bạc được trang hoàng cẩm thạch sang trọng, hiện rõ vẻ hào hoa, cao quý dưới ánh đèn lấp lánh.
Lúc này, tiếng người huyên náo, biểu cảm mỗi người có vui mừng, có buồn rầu, có căng thẳng, đủ mọi sắc thái xuất hiện ở nơi này.
“Mục Hàn, anh có chơi được không đấy! Bố tôi nói sòng bạc này đen tối lắm”.
Lý Nhất Nam đi sát theo sau Mục Hàn, hiếu kì quan sát xung quanh, cất tiếng hỏi.
“Đúng đấy người anh em, sòng bạc ở đây trông rất phức tạp, sợ là có mờ ám”.
Lý Thiên Hào nhíu mày nói. Trước kia anh ta làm đại ca ở Sở Châu chưa từng bước quá sâu vào sòng bạc, cũng không hiểu về trò này cho lắm.
“Không biết, tôi cũng lần đầu tiên đến đây chơi”.
Mục Hàn nhún vai đáp.
Lý Nhất Nam và Lý Thiên Hào lập tức ngẩn ra, cơ trên mặt không khỏi giật giật mấy cái.
Lần đầu tiên đến đây chơi?
Vậy mà anh còn cam đoan mình sẽ thắng lại một tỷ tệ kia?
Quan trọng hơn là còn bắt bọn họ ăn mặc kì quái thế này nữa.
“Hai người ngạc nhiên thế làm gì, đi thôi, chân lý rất đơn giản, chúng ta đi đặt cược đại tiểu đi!”
Mục Hàn chỉ vào một bàn đánh bạc ở không xa mà nói.
“Sao tôi cảm thấy không tin được thế nhỉ…”
“Hình như đặt đại tiểu cũng không đơn giản đâu ha?”
Lý Nhất Nam nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Yên tâm, tôi tin anh Mục!”
Lý Thiên Hào đứng thẳng lưng, vỗ ngực nói.
Ngay lúc này.
“Cái thằng kém hiểu biết này, mày vào sòng bạc mà không đổi Chip* à? Lại còn cược bằng nhân dân tệ, mẹ nó, đúng là trăm năm không chết ngày nào cũng thấy chuyện lạ!”
(*Chip: dụng cụ đánh bạc được sử dụng ở sòng bài, thay thế cho tiền.)
Một gã đàn ông đầu trọc đeo dây xích lớn bằng vàng, ôm theo một cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi bên cạnh gân cổ mắng chửi Mục Hàn.
“Sao thế?”
Hai người Lý Nhất Nam vội vàng chen tới hỏi.
“Chơi ở sòng bạc… phải đổi Chip sao?”
Mục Hàn nhìn hai người họ, vẻ mặt hiếu kì hỏi.
Lý Nhất Nam: “…”
Lý Thiên Hào: “…”
“Ha ha ha ha, mày cũng thú vị thật, lại dẫn theo hai đứa ăn mặc quái dị thế này tới sòng bạc”.
Gã đầu trọc nhìn thấy Lý Thiên Hào và Lý Nhất Nam thì cười lớn đầy khoa trương.
“Chồng à… anh tưởng ai cũng thành công, ai cũng có tiền, lại có đại mỹ nữ là em đi theo như anh sao!”
Cô gái trẻ đẹp đi bên cạnh gã đầu trọc ỏn a ỏn ẻn nói.
Đặc biệt là khi cô ta nói tới chữ “đại” còn cố tình ưỡn ngực lên.
“Hừ! Nếu không phải tôi đang cải trang thì với cái kích thước kia so với tôi chỉ như hai đồi núi nhỏ mà thôi!”
Lý Nhất Nam bĩu môi, chán ghét nói.
“Anh đi đổi ít Chip về đây giúp tôi”.
Mục Hàn không để ý đến gã đầu trọc kia, quay đầu đưa cho Lý Thiên Hào một chiếc thẻ và dặn dò.
“Được!”
Lý Thiên Hào hạ thấp giọng trả lời.
“Tôi nói này người anh em, cậu chỉ đổi ít Chip thì đừng làm phiền bà dì đây nữa. Nào nào nào, nói cho đại ca nghe muốn đổi bao nhiêu, anh đây có Chip là nhiều!”
Gã đầu trọc lấy một đống Chip đủ màu từ trong ngăn kéo ra, kiêu ngạo nói.
“Ồ? Nếu anh có thì đổi cho tôi trăm triệu tệ trước nhé?”
Mục Hàn hỏi đầy sâu xa.