Hắn bước đến bên cô, kéo tay cô đi vào nhà bếp.
Trước mắt Gia Như là những món ăn rất đẹp mắt.
Gia Như ngạc nhiên nhìn hắn.
" Cái này....!là anh nấu đấy à?"
" Không là anh chứ là ai" Hắn rất tự tin nói đó là do chính mình làm.
Cô nửa tin nửa ngờ, hắn kéo cô ngồi xuống ghế.
Cô thử gắp một miếng cá sốt cà nếm thử.
Hai mắt Gia Như sáng rỡ, món cá này, thật sự rất ngon.
"Nếu ngon thì ăn nhiều vào" Hắn nhẹ nhàng nhìn cô ăn rồi cười.
Hắn nở nụ cười cưng chiều, gắp vào bát cô mấy miếng cá.
Cô mải mê ăn những món ngon, riêng có một món dù có chế biến cao lương mĩ vị đến cỡ nào cô cũng không động đến, đó là tôm.
Hắn bóc những con tôm bỏ vào bát cô.
Gia Như đang hớn hở ăn ngon thì mặt mày u ám, cô lạnh lùng nhìn hắn.
"Tôi không ăn tôm.
Tôi bị dị ứng với nó"
Nghe vậy hắn bối rối vội vàng xin lỗi:
"Vậy sao? Xin lỗi, anh thật sự không biết".
Không biết cũng phải thôi.
Hơn một năm chung sống hắn cũng đâu bao giờ biết được cô ghét và thích thứ gì.
Bây giờ cơm bị những con tôm đè lên.
Đã nghe mùi thôi là cô đã ngứa ngáy khó chịu rồi.
Cô bị dị ứng rất nặng với tôm, chỉ nghe mùi là cô đã muốn nôn tới tấp.
Mặt mày Gia Như tối sầm lại, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô cầm túi xách lên, lạnh lùng nói với hắn.
"Cảm ơn vì bữa ăn.
Chén bát chiều nay tôi sẽ rửa, anh cũng nên đi về đi, đừng ở đây nữa"
Gì vậy, sao đột nhiên cô cư xử khó hiểu như vậy chứ.
Hắn nắm tay, giọng hơi lớn tiếng.
"Em sao vậy? Anh thật sự không biết là em bị dị ứng với tôm"
Cô hơi nhíu mày, vội đáp lại: "Ngụy Khắc, làm ơn, đừng dịu dàng như vậy được không? Người anh yêu đâu phải là tôi.
Nếu anh cứ như vậy, tôi sẽ ngày càng lún sâu mất"
Hắn sững người.
Ngụy Khắc là người thông minh, nên hắn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô.
Gia Như nghĩ hắn là đang tưởng tượng, tưởng tượng cô chính là Tôn Hiểu.
Gia Như hất tay hắn ra, vội chạy ra ngoài đón taxi đến Thẩm thị.
Hắn ngồi tựa lưng vào ghế sopha, trong đầu lẩn quẩn câu nói của cô.
Hắn xem cô là người thay thế sao? Nực cười, đúng là nực cười mà.
Một tay hắn ôm nửa khuôn mặt, cười thật to như một kẻ điên.
"Gia Như, anh yêu em, thật sự yêu em".
Cái tên Tôn Hiểu từ lâu đã không còn trong tâm trí của hắn nữa rồi.
Cô nói cô hận hắn, ghét hắn, nên hắn mới dùng sự dịu dàng để chinh phục cô.
Nhưng xem cô rượu mời không uống muốn uống rượu phạt rồi.
Muốn tự do ư? Cả đời cô cũng đừng hòng nghĩ đến.
[.....]
Một lâu đài trên núi, rất rộng.
Màu chủ đạo của nó là màu đen, rất lạnh lẽo và u ám.
Trong căn phòng lấy hai màu chủ đạo là xám và trắng.
Một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen hở vài nút.
Ngồi trên đùi anh ta là một cô gái ưa nhìn, thân hình bốc