Gia Như lập tức mở mắt, cô rất muốn cử động nhưng tay chân cứng đờ.
Cô khó nhọc đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh thì phát hiện đây là phòng tắm.
Đập vào mắt Gia Như là một cảnh tượng hết sức phong lưu.
Hắn ngồi đối diện cô, hơi khói mờ áo từ bồn tắm lan tỏa ra khắp nơi, hư thật không phân biệt rõ ràng.
Ly rượu đỏ sóng sánh sau lớp khói mờ ảo.
Gia Như cố mở thật to mắt để nhìn.
" Tỉnh rồi?".
Hắn hờ hững lắc nhẹ ly rượu.
Gia Như rất muốn mở miệng, nhưng cổ họng đau rát nên chỉ khó nhọc thốt ra vài từ.
" Anh...!anh".
Ngụy Khắc tiến lại chỗ cô.
Cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô, kéo Gia Như sát lại chỗ mình.
Cô không nhấc tay lên nổi và cũng không cách nào đẩy hắn ra.
" Bỏ ra...!bỏ tôi ra.
Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi mau".
Hắn ngưng động tác lắc rượu, mặt bỗng chóc tối sầm lại, nụ cười độc ác vô cùng.
" Em cho rằng em còn trong trắng sao?".
"Tôi chính là bị anh làm vấy bẩn đấy"
Chả biết cô bị gì mà từng lời nói, đến cả thở cũng cảm thấy nặng nề vô cùng.
Đột nhiên hắn kéo mạnh cánh tay của cô, trong phút chốc cô đã yên vị trên đùi hắn.
Bàn tay Ngụy Khắc Ϧóþ lấy khuôn mặt cô, không hề dùng sức.
" Em định giữ lấy sự trong trắng của mình để đến lúc được tự do, em sẽ trao cho người đàn ông em yêu, anh nói có đúng không?".
Khoảng cách giữa hắn và cô mỗi lúc một gần.
Ánh mắt của hắn thật sự rất đẹp, đó là màu của đại dương xanh thẵm.
Bị hắn nói trúng ý định của mình, cô nghiến răng ken két:
"Trong trắng của tôi bị tên khốn là anh lấy mất rồi.
Tôi thắc mắc, phụ nữ muốn lên giường với anh không thiếu, tại sao phải là tôi?"
Hắn cúi xuống nhìn cô, đợi Gia Như nói xong, hắn mới chậm rãi lên tiếng.
" Em có muốn biết tại sao không? Vì em là Ngụy thiếu phu nhân, là vợ anh, còn bọn họ thì không".
Rất kiên quyết, rất nghiêm túc, chẳng có ý bỡn cợt trong lời nói của hắn.
Gia Như mở to hai mắt,cô mấp máy môi không nói được lời nào cả.
Vợ ư? Hắn thật sự xem cô là vợ chứ không phải là người thay thế ư?
Gia Như không nghĩ nhiều nữa, do dư âm của vụ tai nạn khiến cô đầu cô đau âm ĩ khi nghĩ sâu vào một chuyện gì đó.
Cô khó chịu kêu lên.
" Có gì để ngày mai nói tiếp.
Tôi muốn về giường nằm nghĩ".
Cả ngày hôm nay cô thật sự rất mệt.
Nhưng khổ nỗi tay chân cô cứ bủn rủn không nhấc lên được.
" Được thôi"
Hắn buông lỏng hai tay thả cô ra.
Gia Như cố nhấc từng bước chân loạng choạng ra khỏi phòng tắm, phải chăng là do tác dụng của thuốc mê mới khiến cô như vậy.
Hắn nở nụ cười trêu ngươi, để xem cô có cầu xin hắn giúp cô hay không.
Cơ thể Gia Như ngày một nặng nhọc, hệt như tảng đá đè lên người.
Buồn ngủ, Gia Như thật sự rất muốn ngủ một giấc.
Nhưng mà, cái áo sơ mi ướt sũng