"Khắc thiếu, hôm nay rảnh rổi điện cho tôi à?".
Nụ cười hào sảng của giám đốc Nam vang lên.
Ngụy Khắc cũng chào hỏi rồi đi vào chủ đề chính.
"Tôi muốn mua giày của hãng ông, mẫu nào mới nhất, tiền bạc không thành vấn đề."
" Ái chà, vị tiểu thư nào lọt vào mắt xanh của anh vậy?".
"Là vợ tôi"
Ngụy Khắc lên tiếng, chữ " vợ " mỗi lần thốt lên cứ bồi hồi không sao tả được.
Giám đốc M&L sững người nhưng cũng nhanh chóng cất giọng chuyên nghiệp.
" Phu nhân là khách quen thì vinh hạnh cho tôi rồi.
15p nữa tôi sẽ chuyển hàng đến nhà anh.
Khi nào rảnh có thể mời anh một ly rượu chứ?".
"Tất nhiên là được!"
Ngụy Khắc cúp máy, lái xe chầm chậm theo cô.
Gia Như vừa đi vừa đá mấy viên sỏi trên đường, bất chợt có giọng nói truyền đến khiến cô hoàn hồn.
" Em ơi, đi taxi miễn phí không?"
" Không, cảm ơn...ơ...!sao lại là anh? Cô ngơ ngác nhìn anh đang ngồi trong xe."
"Không là anh thì là ai? Cùng về chứ?" Anh ngỏ ý muốn cô cùng về với mình.
Sau khi nghe vậy Gia Như gật đầu đồng ý.
Hắn ôn nhu xuống xe mở cửa cho cô ngồi còn không quên thắt giây an toàn cho cô.
Tuy cô có chút hơi ngượng ngùng.
Trong xe không ai nói với ai lời nào, Ngụy Khắc cứ liếc nhìn cô, chẳng lẽ cô không quan tâm kết quả của hắn sao?
" Anh nhìn nữa tôi liền bịt mắt anh."
" Rõ ràng là em nhìn anh nên mới biết anh đang nhìn em! Em một chút quan tâ m đến chuyện của anh cũng không có ư? Em vô tâm thật hay giả vờ vô tâm."
"Nói không quan tâm là nói dối.
Nhưng kết quả có quan trọng không? Nếu anh đồng ý trở về bên chị ta thì cuộc hôn nhân này xem như chấm dứt, không phải sao?"
" GIA NHƯ, học cao làm gì mà không biết suy nghĩ.
Phải, nếu anh chấp nhận về với Tôn Hiểu thì đã không lái xe theo bà vợ ngốc nào đó rồi!"
Gia Như giật bắn mình, xem ra...!hắn đã từ chối Tôn Hiểu sao? Nhưng khoan đã...!ban nãy...!hắn đã gián tiếp bảo cô ngu? Ngu, cô