Lúc nửa đêm, chợt cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Ngụy Khắc.
Hắn lười biếng ngồi dậy, nhưng chưa nhấc máy ngay.
Cô nằm quay lưng về phía hắn nên không thấy biểu cảm khó coi của hắn.
Một lúc lâu sau mới thấy hắn nhấc máy, nhưng giọng cộc lốc.
" Chuyện gì?"
Cô không rõ là nói việc gì nhưng nghe giọng hắn rõ cáu gắt.
Cuối cùng hắn quát một câu xanh rờn.
" Tôi không về.
Chuyện cỏn con như vậy mà ông không giải quyết được thì quả nhiên là vô dụng".
Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì ,hắn quay sang cô thì thấy Gia Như khẽ động đậy.
Hắn vứt điện thoại sang một bên, nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của cô.
Giọng nghe có vẻ là hối lỗi.
" Anh làm em thức giấc à?"
" Không có.
Chỉ là em hơi khó ngủ"
" Anh xin lỗi đã nói lớn tiếng"
Hắn vừa nói vừa gối đầu cô lên tay hắn ngủ một giấc tới sáng.
Gia Như cảm thấy bình yên đến lạ, cô ước gì giây phút này mãi đọng lại.
[.....]
Trời chưa sáng hẳn nhưng Gia Như đã thức giấc.
Sau một đêm khó chịu vô cùng, cô thấy ruột gan cứ lộn tùng phèo trong bụng.
Cô không ngờ viêm loét dạ dày lại nguy hại như vậy, đến cả uống cốc nước lọc cũng muốn nôn ra.
Cô rất đói, nhưng thật sự không nuốt nổi.
Cô thấy cổ họng đắng chát, uống nước thôi cũng đã khó khăn.
Nhưng thấy có gì đó lạ lạ, cô nhìn quanh phòng thì không thấy hắn đâu.
Hóa ra hắn thức còn sớm hơn cô, chắc là có việc ở tập đoàn rồi.
Gia Như kéo ngăn hộc tủ ra, ngắm nhìn khuôn mặt cô gái giống hệt mình.
Cô đưa tay day day thái dương, nghĩ lại thì, từ trước tới cô giống như người thay thế...!thì đúng hơn.
Chợt có tiếng mở cửa, Gia Như cất vội tấm ảnh vào ngăn tủ.
Nhìn lại thì thấy hắn bưng một khay đồ ăn mùi hương nức mũi.
Hắn thấy cô dậy sớm hơn mọi ngày có chút ngạc nhiên.
" Sao dậy sớm thế? Không ngủ thêm chút nữa?"
" Muốn phá lệ một bữa"
Gia Như mệt mỏi thả người lên ghế sopha.
Ngụy Khắc bưng khay cháo nóng hỏi trước mặt cô.
" Cháo hải sản còn nóng.
Em ăn ngay đi"
"Là tự anh làm?"
" Có vấn đề gì sao?"
" Không.
Anh cứ để đấy đi, lát em ăn"
Cô đáp lời hắn mà mắt vẫn nhắm nghiền.
Nhưng Ngụy Khắc vẫn kiên trì thuyết phục cô.
" Nghe anh, ăn đi kẻo nguội.
Hay là....!đợi anh đút mới ăn"
Ánh mắt của hắn đã chuyển sang chế độ lưu manh.
Gia Như khó chịu nhíu mày, chợt có thứ gì đó xẹt ngang qua não cô, một cảm giác khó chịu vô cùng.
Bất chợt những hình ảnh không vui bất chợt ùa về, từ chuyện cô làm vỡ tấm ảnh của hắn và Tôn Hiểu, lời nói cay nghiệt ngày ấy, tấm ảnh cô gái giống hệt mình.
Ngay vừa lúc thìa cháo đưa tới trước mặt cô, Gia Như bực tức hất tung nó đi.
Hành động này của cô khiến hắn hết sức ngạc nhiên, cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Cô tức giận quát lớn.
" Em lớn rồi, em có tay , em tự ăn được".
Cô khó khăn ôm lấy đầu, mồ hôi trán vã ra như tắm, nhịp tim cũng bất thường.
Nhưng cô không để ý đến sắc mặt u ám của hắn, Ngụy Khắc chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn cô toàn là tia lạnh lẽo.
Hắn chậm rãi cất lời.
" Rốt cuộc em làm sao vậy?"
" Em chẳng làm sao cả" cô lạnh lùng đáp lại.
Từ đôi môi đẹp đẽ, một câu nói của Ngụy Khắc như khiến