Edit: Peach
Beta: Peach
Chuyện Vinh Lam thay đổi 360 độ làm náo động tất cả mọi người, thậm chí ngay cả các em lớp mười lớp mười một cũng biết, đều biết nữ sinh xấu xí của ban F là học sinh chuyển trường, nhưng thật ra là một đại mỹ nhân da trắng chân dài, ngai vàng của hoa khôi năm nay e là phải đổi người rồi, nhan sắc của mười hoa khôi lúc trước cộng lại cũng không bằng Vinh Lam.
Tóm lại tất cả nam sinh đều bắt đầu hâm mộ nam sinh ban F, đều nói bọn họ nhãn phúc không cạn.
Thế nhưng những người không thích Vinh Lam vẫn còn cả khối.
Có nữ sinh mạo hiểm nói, Vinh Lam xinh đẹp thì có ích gì, còn không phải là rác rưởi ngồi trong lớp sao, là ví dụ điển hình cho câu nói 'chỉ có gương mặt là bình hoa, không có đầu óc.'
Thanh âm nghị luận Vinh Lam vang lên không đều, ngược là là hiệu trưởng Hứa có được hảo cảm của mọi người thuận lợi lên chức, các nam sinh cùng đánh giá người này, là một hiệu trưởng có ngón tay vàng, chỉ cần mắng mấy câu liền xuất hiện một đại mỹ nhân.
Lâm Đông Hữu ít nhiều cũng nghe được những thanh âm này, chẳng qua chỉ cười một cái, trong trường này, không một nam sinh nào có thể hiểu Vinh Lam bằng cậu.
Vinh Lam.
Nghĩ đến cái tên này cậu lại liên tưởng đến khuôn mặt của người xinh đẹp kế bên lớp cậu, hai năm qua, giữa bọn họ chưa từng có khoảng cách gần như vậy, Lâm Đông Hữu không tự chủ nhìn bầu trời màu xanh lam ngoài cửa sổ, khóe miệng vui vẻ nâng lên.
Hôm nay là bầu trời màu xanh cậu thích, trong veo, sạch sẽ, thật tốt.
"Lâm Đông Hữu!"
Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, Giang Du và mấy bạn học trong ban cán bộ đi tới, trong tay siết một bức thư kháng nghị: "Lâm Đông Hữu, chúng tớ định đến phòng hiệu trưởng kháng nghị việc ban F dời xuống, Bao Nhất Cát lớp bọn họ đụng một chút liền muốn đánh người, không chọc nổi không chọc nổi, cậu cũng ký tên đi, một chút nữa chúng tớ đi tìm hiệu trưởng."
Lâm Đông Hữu liếc mắt nhìn mấy cái tên thưa thớt trên tờ giấy, đại đa số đều là nữ sinh, tên của Vinh Trúc cũng có trên đó.
Cho nên... Đây là định lấy cậu làm bia đỡ đạn sao?
Mặc dù trên mặt vẫn là vẻ ôn hòa như cũ, nhưng ai cũng nhìn ra thái độ cực kì lãnh đạm của cậu: "Chuyện nhỏ mà thôi, cần gì phải hưng sư động chúng như vậy?" Cậu cầm thư kháng nghị đưa đến tay Giang Du, "Tôi không tìm ra được lý do nào để ký tên, các cậu cũng không cần làm loại chuyện dư thừa này."
*hưng sư động chúng: phát động mọi người cùng làm một việc gì đó.
"Nhưng ngày hôm qua bọn ban F cũng khi dễ cậu!" Giang Du rất khó chịu vì thái độ của cậu, thay cậu ra mặt nhưng cậu không cảm kích, những nam sinh này, cũng bởi vì lớp bên cạnh có một đứa rác rưởi biến thành người đẹp nên liền lấy cô ta làm tiêu chuẩn, sau này, học tập bị ảnh hưởng thì đừng nhận là đệ tử của cô!
"Chúng ta không nên hiểu sai ý nghĩ của từ 'khi dễ' này như vậy." Ánh mắt Lâm Đông Hữu sắc bén, "Hay là cậu cảm thấy, tôi là người tùy tiện để cho người ta khi dễ đến thế sao?"
Giang Du bị nói đến nghẹn.
"Đúng vậy, Giang Du, con mắt nào của cậu thấy Lâm Đông Hữu bị khi dễ vậy?" Cố Phàm nghe được động tĩnh bên này, "Nếu nói như vậy, Cố Phàm tớ có phải cũng bị khi dễ không? Ôi chúng tớ đúng là hai nam sinh hèn nhát, còn phải để cho nữ sinh các cậu ra mặt giúp, tớ thật sự cảm ơn các cậu."
Giang Du nghe Cố Phàm nói đến mức mặt lúc đỏ lúc xanh, cả giận nói: "Thật là, tớ có lòng tốt vì lớp chúng ta, vì muốn để chúng ta có một nơi an tĩnh để học tập, các cậu không đi thì tớ đi! Nếu sau này có chuyện như thế này phát sinh, tớ chờ các cậu chủ động đến nói 'cảm ơn'!"
Nói xong, cô liền hất tóc, kéo thêm mấy nữ sinh coi trọng học tập hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Cố Phàm cảm thấy những nữ sinh này thật dại dột: "Đúng là một đám ngu, đã đi tố cáo còn kéo thêm nhiều người, không biết Đông Hữu của chúng ta hận không thể trong giờ học đi qua ban F sao?"
"Tiểu tử cậu!" Lâm Đông Hữu châm biếm cười, vỗ bả vai bạn tốt, "Không nên lấy tớ ra đùa giỡn đâu, sẽ chết đấy."
"Tớ sẽ không, nhưng một ngày cậu không được thấy người nào đó thì sẽ chết." Cố Phàm thêm dầu vào lửa nói.
Lâm Đông Hữu lại cảnh cáo đẩy Cố Phàm một cái, chẳng qua nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn vẫn chưa biến mất: "Đi, đi chơi bóng đi, không làm cậu mất hai cân thịt tớ cùng họ với cậu."
"Tới đây, who sợ who."Cố Phàm vui vẻ nhận lời, hai nam sinh cao lớn như ánh mặt trời đồng thời ra ngoài, một chút cũng không quan tâm việc mình sẽ trở thành phong cảnh trên sân bóng rổ.
-
Tin ban A đưa thư kháng nghị về việc dời ban F xuống tầng đến phòng làm việc của hiệu trưởng chỉ mất nửa ngày đã truyền khắp ba khối. Vốn chỉ rất ít người kháng nghị, kết quả khi đến tai mọi người, đã trở thanh ban A đều nhất trí kháng nghị, thậm chí ngày càng kỳ quái hơn, có lời đồn đại là giáo thảo kiêm học phách Lâm Đông Hữu dẫn đầu phản đối ban F dời xuống, cho là ban F đã vô hình trung làm ảnh hưởng đến không khí học tập của lớp họ.
Lâm Đông Hữu mặc dù không phải ban cán bộ, nhưng bởi vì biểu hiện xuất sắc về mọi mặt, hơn nữa vừa mới lấy được thành tích tốt ở cuộc thi Olympic quốc tế, đã trở thành người được vinh dự trên bảng vàng quyền thế nhất ban A, lời nói của cậu cực kỳ có trọng lượng, nghe nói hiệu trưởng sẽ thận trọng cân nhắc việc kháng nghị của ban A.
Khi tin tức truyền tới ban F, đương nhiên là làm cho một đám người phẫn nộ, tiếng chửi rửa như muốn lật trần nhà.
Mà người dẫn đầu kháng nghị - Lâm Đông Hữu tự nhiên trở thành đối tượng bị đả kích. Bao Nhất Cát cực kì nóng giận, còn muốn chạy đến cửa phòng học ban A tìm cậu quyết đấu.
Vinh Lam biểu tình từ đầu đến cuối đều tỉnh táo, mặc dù trong lòng mơ hồ không tin, nhưng cô và Lâm Đông Hữu đã hơn hai năm chưa nói chuyện, thuở còn con nít tình hữu nghị giống như làn khói, rất dễ bị gió cuốn đi, cô cũng đã thay đổi nhiều như vậy, lúc đấy cậu ở đâu? Không chừng đã bị ba mẹ cậu tẩy não, nói với cậu muốn cậu cách xa cô con gái hư hỏng của Vinh gia.
Con gái Vinh gia có tốt có xấu, cô con gái hư hỏng kia còn có thể không phải Vinh