Khải Luân liên tưởng đến lời cảnh báo của sứ giả địa ngục mấy ngày trước.
Vào hôm đó, Khải Luân đã không đưa ra quyết định ngay lập tức mà đề nghị kẻ ấy cho cậu thêm thời gian để suy nghĩ.
Sau khi lấy lời khai sơ bộ, cảnh sát thấy rằng Đình Trường chỉ là một công dân bình thường, đang nằm trong bệnh viện điều trị.
Tuy nhiên, có một bệnh nhân khác đã cáo buộc anh ta là kẻ giết người và mọi người đều tin rằng Đình Trường đã chôn xác ai đó và bị bệnh nhân nọ phát hiện.
Họ cũng tiến hành lấy lời khai của Khải Luân và xác định rằng vào thời điểm bệnh nhân kia trông thấy người chôn xác thì Đình Trường đang ở nhà.
Có điều, Khải Luân là người thân của Đình Trường, khó tránh có tình huống cho lời khai giả và bao che ở đây.
Cảnh sát làm theo thủ tục và hẹn Đình Trường sau khi xuất viện đến trụ sở làm việc lại.
Đình Trường bảo rằng mình không giết người cũng không chôn xác.
Cảnh sát chỉ ghi chép chứ không có bất kỳ đánh giá nào.
Trong hai ngày ở lại bệnh viện, Khải Luân cũng đã điều tra về bệnh nhân kia.
Cậu đã trò chuyện với các y tá để tìm hiểu thêm thông tin cá nhân của ông ta.
Tất nhiên đây là tình huống không được phép nhưng Khải Luân có vẻ ngoài rất ưa nhìn nên được chị em y tá hết lòng hỗ trợ và tiết lộ đôi điều.
Mọi người bảo rằng người đàn ông ấy vào viện trước Đình Trường vài tiếng.
Ông ta chỉ vừa tỉnh lại hai ngày trước và thường có những hành vi kỳ quặc.
Y tá vì muốn đảm bảo an toàn nên thường cột ông ta vào giường, không nghĩ đến ông ta thế mà thoát được.
Người đàn ông ấy không có người thân, ông ta được một người qua đường đưa vào viện trong tình trạng bất tỉnh.
Điều kỳ lạ là dù không có người thân nhưng toàn bộ viện phí của ông ta đều đã được thanh toán.
Khải Luân có chút tò mò về người đã thanh toán tiền viện phí này thì y tá lắc đầu nói: “Chúng tôi chỉ biết đã được thanh toán, còn ai thì không rõ.”
Điều tra của Khải Luân tới đây thì chạm ngõ cụt.
Cậu quay lại phòng bệnh và kể lại với Đình Trường.
Trong khi đó, vấn đề Đình Trường lo lắng lại là tình trạng hiện tại của Khải Luân.
Câu chuyện của họ đang dừng ở việc tên sứ giả địa ngục kia muốn giao dịch với Khải Luân.
Nhưng hỏi thế nào thì Khải Luân cũng chỉ ậm ừ cho qua.
Trái tim anh đập mạnh vì lo lắng và căng thẳng.
Vào lúc này, cảnh sát đã cử một người đến túc trực ở bệnh viện, tại phòng bệnh của Đình Trường với lý do ngay khi xuất viện thì đưa Đình Trường đến trụ sở luôn.
Với lý lẽ như thế thì anh không có cách nào phản bác được.
Và vì có thêm người lạ nên câu chuyện của anh và Khải Luân cũng chẳng đi đến đâu.
Khải Luân nhờ thế mà tạm thời không phải trả lời câu hỏi của Đình Trường.
Trong khoảng thời gian này dù không thu được thêm thông tin gì từ các y tá thì cậu vẫn không lùi bước.
Khải Luân liền lập kế hoạch tiếp cận bệnh nhân kia ngay trong tối nay.
Khi ánh trăng lên cao, các phòng đều đóng cửa tắt đèn thì Khải Luân lẻn ra ngoài đi tìm người đàn ông kia.
Qua thông tin mà y tá cung cấp, Khải Luân biết ông ta nằm ở phòng cuối khu vực này.
Hành lang bệnh viện vắng tanh, thảng hoặc có tiếng gió lùa qua