Hùng Thuận đã tìm kiếm rất nhiều thông tin quanh bức tranh, cả về người hoạ sĩ kia, nhưng kết quả không như mong đợi.
“Haizzz...!mình là một kẻ bất tài.”
Hùng Thuận chán chường quẳng đi cây cọ và đứng lên rút một điếu thuốc.
Cậu đã hút hết điếu này đến điếu khác trong suốt mấy ngày qua.
Ban đầu lượng nicotin giúp cậu dễ dàng hơn trong việc tìm cảm hứng, nhưng về sau thì nó không còn tác dụng nữa mà lại biến thành cơn nghiện.
Mấy ngày qua, cậu tự nhốt mình trong căn phòng này với hy vọng sẽ nắm bắt được điều gì đó, nhưng dường như bất lực.
Râu tóc mọc dài không được cạo sạch, quần áo nhăn nhúm, khắp phòng đều là vỏ cơm hộp và tất nhiên trộn lẫn vào nhau và tạo nên thứ mùi không thể chịu được.
Nỗi chán chường chợt ập đến không báo trước.
Có lẽ cậu nên bỏ cuộc.
Có những thứ không phải muốn là có thể làm được.
Đặc biệt với những điều không đúng đắn thì càng không thể chấp nhận.
Hùng Thuận mở cửa sổ, đưa cái đầu bù xù của mình ra ngoài và rít từng hơi thuốc.
Cậu lơ đễnh nhìn trời mây từ khu chung cư cũ nát này.
Hiện tại, cuộc sống của cậu không thiếu thốn, nhưng nơi này đã ở từ thời sinh viên, cậu cũng lười đi.
Hàng xóm quanh đây đều biết tính cách của cậu nên chẳng ai phàn nàn gì cả, chuyển sang nơi mới, giao tiếp với người khác khiến cậu thấy không ổn.
Từ tầng bốn của chung cư, tầm nhìn của cậu cũng rộng hơn.
Phóng tầm mắt ra chút nữa là bắt gặp khu nghĩa trang ảm đạm với hàng nghìn ngôi mộ.
Người ta thường ví von đó là “thành phố buồn”.
Hùng Thuận chợt nhíu mày: “Nghĩa trang đó lúc nào cũng thế à? Sao trước đây mình không cảm thấy điều đó nhỉ?”
Thứ lọt vào mắt của Hùng Thuận chính là một màu khói u ám, như chiếc lồ ng chụp bao bọc lấy cả khu nghĩa trang.
Cậu không biết rằng, khi gần đến cái chết, con người có thể thấy vài thứ không thuộc về nhân gian.
Hùng Thuận cảm thấy rờn rợn khi cứ chăm chú nhìn như thế.
Dù dáng vẻ vốn dĩ của khu nghĩa trang kia như thế nào thì cũng không phải việc của cậu.
Bây giờ, cậu cần hoàn thiện bức tranh kia trong vòng ba ngày.
Nếu không, đơn hàng này sẽ bị huỷ, và tất nhiên, không chỉ là mất một chút tiền đền hợp đồng.
Cậu đã quá tự tin vào khả năng của mình khi chấp nhận giao kèo.
Đáng lẽ, cậu nên dừng lại và hài lòng với số tiền đang có cùng với những dự án chép tranh đơn giản hơn.
Lòng tham chính là thứ dễ đẩy con người đi xa giới hạn.
Đôi lúc nó sẽ giúp chúng ta huy hoàng, nhưng đôi lúc sẽ khiến chúng ta chết chìm trong đống tội lỗi.
Không tập trung được, Hùng Thuận quyết định làm vài việc linh tinh mà cậu cho rằng có thể đánh lạc hướng đầu óc mình, ví dụ như gọt bút chì.
Một con dao găm nhỏ, và cây bút cùn.
Cậu cứ ghì sát lưỡi dao vào thân gỗ và gọt xèn xẹt, từng vụn gỗ rơi ra, trong một giây lơ đễnh, lưỡi