Boong...!boong...!boong...
Ba tiếng chuông lớn chợt vang lên.
Ngay sau khoảnh khắc ấy, một vùng không gian chợt bị xé toạc và lộ ra một lỗ đen to đùng.
“Đây có phải là...!cánh cửa mà tên sứ giả nhắc đến không?” Đình Trường thì thầm.
“Em không biết, nhưng hắn bảo rằng khi nguyện vọng hoàn thành thì cánh cửa sẽ mở ra.
Hẳn là nó.”
Đình Trường bước vào: “Cậu đi theo tôi!”
Linh hồn của Hùng Thuận lơ lửng trôi theo Đình Trường, Khải Luân theo sau.
Ngay lập tức, cánh cửa mở ra không gian mới đóng lại.
Trước mắt họ chợt mở ra một cánh cổng rực lửa, giữa cánh đồng là một con đường đất thẳng tắp.
Cả hai men theo con đường ấy để vượt qua cánh đồng.
Lửa sáng rực hai bên, nhưng tuyệt nhiên lại không nóng như họ tưởng tượng.
Đình Trường vô cùng cảnh giác, nhưng một đường này không xảy ra vấn đề gì.
Sau khi vượt qua cánh cổng, họ nhìn thấy một thế giới u ám, khói bụi mịt mù.
Ánh sáng mờ ảo chiếu sáng lên những dãy núi lửa đang phun trào, tạo ra một bầu không khí nóng bức và áp lực.
Tiếng của những linh hồn mắc kẹt đâu đó đang đang r3n rỉ thống khổ đầy ấp không gian.
Bầu trời đen tối, chỉ có một vài ngọn lửa nhỏ rải rác loáng thoáng lên.
Những con đường đá vụn và gai góc trải dài trước mắt Đình Trường.
Và dường như trong không khí trộn lẫn thứ gì đó khiến anh và Khải Luân cảm thấy khó thở.
Đình Trường lên tiếng cảnh báo: “Cẩn thận dưới chân.”
Đây là một nơi tối tăm và u ám, không có sự sống tồn tại.
Nó là một thế giới hoàn toàn khác biệt, nơi mà ánh sáng bị chôn vùi bởi bầu không khí đen tối và sự tàn phá.
Không có cây cỏ xanh tươi, không có hoa nở rực rỡ, không có chim hót hay con vật chạy nhảy.
Chỉ còn lại những hình dạng ma quái và sự lưu đày của những linh hồn bị ám.
Có thể họ đã may mắn khi vượt qua cánh đồng rực lửa nhưng nơi này lại rất khác.
Cả Đình Trường và Khải Luân không biết rằng đây vốn dĩ là con đường dẫn đến cánh cổng địa ngục.
Bất kỳ linh hồn nào đi qua cũng sẽ gặp rất nhiều vấn đề.
Chính vì thế mà cần có người dẫn dắt linh hồn vì người dẫn dắt linh hồn được bảo vệ khi đi qua khu vực nguy hiểm này.
Tuy nhiên, vì đây là con đường dẫn vào địa ngục nên không tránh khỏi những tình huống ngoài ý muốn.
Trong trường hợp đó thì người dẫn dắt linh hồn cũng không hẳn là tuyệt đối an toàn.
Nên hãy luôn cẩn thận và chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nguy hiểm nào có thể xảy ra.
Cả ba chầm chậm tiến thẳng theo con đường xuyên qua vùng đất âm u này.
Xa xa, họ nhìn thấy cánh cửa màu đen to lớn, âm trầm đến doạ người.
Dường như cánh cổng này được làm từ chất liệu như kim loại, với những biểu tượng ma quỷ và hình ảnh của những linh hồn bị ám.
“Đây là cánh cổng vào địa ngục sao?” Khải Luân thốt lên.
Cánh cửa đen nặng nề mở ra.
Một tiếng “xì” lớn kèm theo đó là một luồng sương mù dày đặc chợt trào ra.
Cả ba lập tức lùi lại.
Phía