Dáng người của người phụ nữ nọ cao ráo, ốm nhưng không gầy gò.
Mỗi bước đi của cô ta đều theo trật tự, nên mỗi nơi cô đi ngang qua, đều có cảm giác sang trọng hơn hẳn.
Cố gắng lắm Đình Trường mới có thể từ mạn che của mặt kín mít nhìn ra chút sắc da trên người cô ta.
Một màu trắng toát, trắng hơn bất kỳ loại bột nào, và hoàn toàn không có sinh khí.
Người phụ nữ cứ ngang nhiên đi qua đi lại mà chẳng nể nang gì, giống như cô ta không hề cảm nhận được sự hiện diện của anh.
Đình Trường vắt chân, định tiếp tục xem cô ta định làm gì.
Nhưng người phụ nữ ấy cứ loay hoay mãi một chỗ, có lẽ đang tìm kiếm điều gì đó.
Anh nén lại sự tò mò, quyết chí xem cô ta có chú ý đến mình không.
Nhưng quả nhiên đúng như anh dự đoán, cô ta chẳng có vẻ gì quan tâm đến ánh nhìn của anh.
Cô ấy cứ xoay tới xoay lui, tà áo theo đó cũng chuyển động qua lại.
Cuối cùng, anh đứng lên, tiến đến gần và lịch sự hỏi thăm: “Xin hỏi, cô là ai thế?”
Cô ta giật mình, thằng nhóc này từ bao giờ lại có thể nhìn thấy mình? Mạn che đã hoàn thành đúng nhiệm vụ nó được giao, giúp cô che đi được biểu cảm bối rối.
Lần trước khi đến đây, cô biết thằng nhóc bạn trai của Đình Trường có thể nhìn thấy mình nên không dám tự tiện xâm nhập.
Thật không ngờ, chỉ sau một thời gian cả Đình Trường cũng có thể nhìn thấy mình.
Người phụ nữ im lặng, đang phân vân có nên trả lời câu hỏi vừa rồi hay không.
“Như cậu thấy đấy, tôi là một người phụ nữ bình thường.” Câu trả lời của cô đơn giản, nhưng ẩn ý trong đó thì Đình Trường đọc mãi không hiểu.
Anh đảo mắt, thử đổi chủ đề: “Vậy cô đến từ đâu thế?”
“Từ nơi của những người đang say giấc.” Người phụ nữ nhẹ đáp, giọng có vẻ pha chút đùa bỡn.
“Vậy chị đang tìm kiếm gì ở đây?” Anh nghiêng đầu, không biết vì lẽ gì, đứng trước mặt người phụ nữ này, anh có cảm giác ấm áp đến lạ.
Thật ra, anh biết rõ, cô ta không phải con người, và theo những gì Đình Trường thấy, anh chắc chắn đây là một hồn ma.
Dạo đây anh đã thấy nhiều linh hồn xung quanh nơi này, nên sống đúng với châm ngôn thấy nhiều nên nhờn, anh hoàn toàn chẳng để ý gì đến việc thấy ma nữa.
“Chỉ xem một chút rồi đi thôi.” Cô ta đáp.
Đình Trường gật đầu, không truy hỏi gì thêm nữa.
“Vậy cô cứ tự nhiên, nếu cần giúp gì có thể nói với tôi.” Anh cười hiền, những linh hồn luôn có điều muốn làm nhưng không hẳn có thể chia sẻ với bất kỳ ai.
“Ừm, cảm ơn.” Người phụ nữ đáp, đôi môi đỏ lại hiện ra nụ cười.
Cô ta xem xét thêm một lúc thì tạm biệt Đình Trường để rời đi.
Khi cô ấy đi tới phía Tây của khu nghĩa trang nhà Đình Trường, bàn chân thoăn thoắt chạy tới chỗ gốc cây to tướng mọc sừng sững ở khu đất trống, xung quanh đầy cỏ xanh tươi rói.
Nhìn qua nơi này thật khác lạ với bầu không khí u ám của nơi này.
Nhận thấy được sự bất thường đang bao vây khắp chốn.
Người phụ nữ thử tìm kiếm xung