Tám năm qua đi, Đình Trường bé bỏng năm nào giờ đã lớn nhanh như thổi.
Mặt mũi bé trắng bóc, tóc đen môi hồng nên ai nhìn cũng mến.
Bình thường bé rất thích ở cùng mẹ mình, thích nghe mẹ kể chuyện cũng như cùng mẹ chơi đùa sau vườn cây ăn quả trĩu trái.
Mỗi lần thấy mẹ cười là Đình Trường liền quên hết những nỗi buồn vu vơ, chỉ muốn được mẹ ôm vào lòng và được mẹ chơi đùa với mình.
Quả thật một nhà ba người sống với nhau cực kỳ hạnh phúc.
Nhưng những tháng ngày hạnh phúc chẳng kéo dài bao lâu.
Bởi vì bánh xe số phận của Minh Nguyệt vẫn đang xoay, và chặng cuối cũng đang gần kề.
Một hôm nọ, Minh Nguyệt theo thường lệ ra chợ để mua đồ.
Nhưng chẳng rõ vì sao, cô cứ có cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Cảm giác này nhiều năm trước cô đã từng trải qua.
Nó vừa quen thuộc vừa đáng sợ, khiến cô chỉ muốn trốn chạy.
Cô ôm tay, cố xua đi cơn lạnh chợt đến rồi nhanh chóng mua đồ và chạy vội đi.
Lòng cầu mong những điều cô lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra.
Ấy vậy mà cảm giác ấy cứ quanh quẩn theo cô đến khi về nhà, chỉ mãi đến khi cô ôm Đình Trường vào lòng, sự rờn rợn ấy mới miễn cưỡng vơi đi.
Lại nói về kẻ thần bí ngày đó đã gieo hạt giống ác quỷ vào người của Minh Nguyệt.
Sau cái đêm hôm ấy, hắn đã gặp phải kẻ luôn truy lùng mình.
Hắn và kẻ ấy đã đấu với nhau một trận, ghép hắn vào tội phá vỡ ranh giới giữa con người và ma quỷ.
Chuyện tà đạo thà không làm, đã làm thì phải chấp nhận hậu quả.
Hắn đau đớn lê thân thể tàn tạ ẩn vào khu nghĩa trang ảm đạm, còn Minh Nguyệt thì được kẻ đó bảo vệ và gần như biến mất khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Nhiều năm trôi qua, hắn ngỡ rằng mình không thể tìm ra Minh Nguyệt thì chẳng hiểu vì lý do gì lại bắt được tia hắc ám mà ngày đó hắn đã thả vào người cô để tiện truy vết.
Tại khu chợ ở một thị trấn nhỏ, hắn đã gặp cô.
Khuôn mặt đó, đôi mắt đó không lẫn vào đâu được, chính là cô gái năm xưa mang thai con mình.
Vốn hắn nghĩ rằng cô ta đã phá cái thai đó, nhưng không, nhìn bề ngoài của cô, dẫu vẫn xinh đẹp, có điều đã có thêm một tầng khí chất dịu hiền của người mẹ.
Cô ta chắc hẳn đã sinh đứa con của hắn.
Thế là để khẳng định suy nghĩ của mình, hắn quyết định đi theo cô về tới tận nhà.
Khi nhìn thấy Đình Trường, hắn liền thất vọng, bởi lẽ trên người thằng nhóc ấy không có âm khí, hoàn toàn không có bất kỳ loại dấu hiệu nào tượng trưng cho ma quỷ.
Hắn thử vận phép để kêu gọi dòng máu của mình trong thân thể nhỏ bé ấy, nhưng chẳng có sức mạnh nào đáp lại tín hiệu cho hắn.
Thằng nhóc này không phải con hắn.
“Có lẽ cái thai đã bị phá đi.”
Hắn thì thầm, định xoay người rời đi.
Nhưng ngay khi hắn vừa xoay bước thì Đình Trường từ trên xe đạp ngã nhào xuống đất.
Máu từ đầu gối cậu bé chảy xuống, lan vào trong không khí một mùi tử khí nhàn nhạt.
Tất nhiên, mùi này chỉ có hắn mới ngửi được, mùi của ma quỷ, của thứ không sạch sẽ đáng ra không nên tồn tại ở trần gian.
Hắn nhíu mày, đáy lòng bắt đầu suy xét tới việc bắt cóc thằng bé.
Hắn cần phải làm rõ suy đoán của mình, trước khi nó dày vò tâm trí hắn thành một mảnh rối bời.
Tuy nhiên, hắn không thể tiếp cận thằng nhóc ấy vì Minh Nguyệt luôn ở kề bên.
Trong người cô ta, có thứ gì đó ẩn tàng, không cho hắn đến gần hoặc làm tổn thương.
Chính vì thế hắn đành chờ đợi.
Hắn theo dõi Đình Trường, định lợi dụng sơ hở để bắt thằng bé đi.
Hắn cần phải nếm thử dòng máu đó, để có thể chắc chắn rằng thằng bé có phải con mình hay không.
Nhưng thằng nhóc này quá bám mẹ, nó chẳng rời mẹ nó được