Khi cánh cổng địa ngục đóng lại, nữ pháp sư lập tức quay trở về trận chiến hỗn độn, cô đơn thân độc mã ở giữa chiến trường, máu thấm đẫm toàn thân, hai mắt mơ hồ, cả thân thể ngã xuống lần nữa.
Từ trong ảo giác mơ hồ, cô thấy được có ai đó đã chạy tới ôm mình, hai tai ù đi, gương mặt trắng bệch phủ đầy máu.
Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy trong tay mình đang ôm một đứa bé, đứa bé đó có gương mặt rất dễ thương và đáng yêu.
Nó trông giống hệt cô, giống từ khuôn miệng cho đến mái tóc.
Cô thương đứa trẻ này lắm! Đứa bé đó là cháu ngoại của cô, tên là Minh Nguyệt.
Nhưng người và quỷ không thể song hành cùng nhau.
Sau cái đêm Minh Nguyệt gặp nạn, cô đã tìm được kẻ thù của mình, kẻ đã hại cô biến thành quỷ nữ.
Cô và kẻ ấy đã đấu với nhau một trận, ngỡ rằng đã có thể đánh tan hồn của hắn thì vào phút cuối cùng lại để hắn trốn thoát.
Cô vẫn không ngừng tìm kiếm hắn trong những năm qua, nhưng kẻ ấy như một cơn gió, lúc ẩn, lúc hiện không tài nào bắt được.
Về sau, cháu ngoại của cô chết đi.
Linh hồn của Minh Nguyệt lúc nào cũng xuất hiện bên Đình Trường, bảo vệ Đình Trường khỏi những nguy hiểm của cuộc đời, không chịu siêu thoát.
Chính vì thế, có muốn giúp đứa cháu này thì cô cũng không thể làm gì.
Vị kia cho cô đặc quyền nhưng cũng đặt ra những ràng buộc, một trong số đó là không được thay đổi số phận của con cháu mình.
Lúc này đây, Khải Luân đang bận bịu chất đống đồ cao như núi vào trong xe.
Hôm nay được dịp rảnh rỗi, cậu đã lái xe đi siêu thị từ sớm, để có nhiều thời gian lựa chọn những món đồ tươi ngon hơn.
Nhà của cậu và Đình Trường cách siêu thị khá xa, nên mỗi lần đi cậu đều chở về một núi lớn đồ ăn, phần để dự trữ, phần để cậu nghiên cứu nấu ra những món ăn xuất sắc hơn cho Đình Trường.
Dạo đây nhiều chuyện xảy ra, Đình Trường vừa chạy đôn chạy đáo, vừa lo cho sức khỏe của Khải Luân, nên chẳng mấy chốc, anh đã gầy đi hẳn một vòng, cả gương mặt cũng hốc hác vô cùng.
Cậu xót anh, nên quyết định hôm nay sẽ nấu cho anh một bữa tiệc thịnh soạn, nhằm bồi bổ lại thân thể gầy gò của người cậu yêu.
Chỉ là vừa mới ngồi lên xe, một nỗi lo lắng mơ hồ chẳng rõ từ đâu đã bắt đầu xâm chiếm cơ thể cậu.
Đây là cảm giác gì thế này? Khải Luân thầm nghĩ, lòng thấy bồn chồn không yên.
Cậu nhanh chóng lái xe về nhà, vốn là một người lái xe cẩn thận, ấy mà hôm nay, cậu cứ đâm đầu chạy.
Cậu vượt qua những xe lớn, lắng nghe tiếng mắng chửi từ các xe con để nhanh chóng xuất hiện ở nhà.
Vừa xuống xe, âm khí nồng nặc đã bao phủ quanh ngôi nhà, toàn bộ khu nghĩa trang