Bầu trời giăng đầy tia nắng, những vì sao sau một đêm đầy sóng gió đã thu mình về phía sau bờ bên kia đại dương, lẳng lặng chờ sự xuất hiện của mình vào đêm trăng hôm nay.
Khải Luân sau một đêm mệt mỏi đã thức giấc, cả người cậu rã rời, đầu óc nhức như có ai đã dùng chày để giã nó ra thành trăm mảnh, các vết thương cũng đã được xử lý. Chưa bao giờ cậu thấy cả người kiệt sức đến thế!
Có lẽ do cuộc chiến tối qua hay thứ gì khác dày vò, cậu chẳng rõ, mà cũng không còn sức để quan tâm.
Khải Luân ngó ngang xung quanh, cốt để tìm kiếm bóng hình người cậu yêu. Hơi ấm kế bên đã lạnh đi từ lúc nào, trái tim cậu chững nhịp, lập tức lo lắng nhảy xuống giường để tìm anh. Chẳng lẽ dòng máu ấy vẫn chưa được khắc chế, chẳng lẽ Đình Trường lại đi săn quỷ?
Nhưng vào lúc cậu định mở cửa chạy ra ngoài thì Đình Trường lại mang đồ ăn từ dưới bếp lên, động tác nhẹ nhàng để cố không đánh thức người đang ngủ say trong phòng, chỉ là anh không ngờ rằng Khải Luân đã thức, mà còn đang ở trong bộ dạng hốt hoảng, chuẩn bị chạy đi.
Anh đặt khay đồ ăn lên bàn nhỏ, mỉm cười rồi hỏi: “Em định đi đâu thế?”
Sau một đêm chiến đấu, chất giọng của anh trầm thấp lạ kỳ. Khải Luân thoáng giật mình vì không nhận ra giọng của anh, cậu đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Đình Trường.
“Anh hù em à? Giọng anh làm sao thế?”
Đình Trường vui vẻ hôn má cậu mấy cái, ân cần nói: “Anh giỡn chút thôi. Bữa sáng anh đã làm xong rồi, là cháo trắng cùng bánh quẩy, kèm với sữa đậu nành.”
Một bữa ăn thanh đạm nhưng chan chứa tình yêu. Khải Luân nghe anh liệt kê, hai mắt long lanh, vui vẻ chạy lại bàn lấy đồ ăn sáng. Cả hai giải quyết bữa sáng trên giường. Họ vừa ăn vừa chuyện trò về những việc thường nhật nên thời gian ăn một bữa sáng có vẻ kéo dài hơn.
Chưa được bao lâu thì Đình Trường bắt đầu đề cập về tình trạng của mình, anh nói rằng tuy cách dùng bùa máu có thể chặn được cơn thèm khát tức thời, nhưng về dài lâu thì không hiệu quả. Thảng hoặc anh vẫn không thể khống chế được chính mình, giống như đêm hôm trước.
Khải Luân cũng có suy nghĩ qua, cơ thể Đình Trường giờ giống một quả bom hẹn giờ, nó có thể nổ bất kỳ lúc nào, hoặc trở nên nguy hiểm hơn vào bất kỳ thời khắc nào.
Càng suy nghĩ, Khải Luân càng lâm vào mê man không dứt, cậu cảm giác như bao ký ức đến từ kiếp trước cũng không đủ để cậu sử dụng trong trường hợp này. Càng suy nghĩ, đầu cậu càng nhức lên, và cuối cùng chỉ có thể thở dài đề nghị.
“Em nghĩ chúng ta có thể...”
Chưa kịp nói xong thì bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, cả hai lập