Chúa tể địa ngục từ đằng sau đạp mạnh lên ngực cậu mấy cái, lửa giận đã bào mòn lý trí gã, làm gã chỉ muốn giết quách tên nhãi ranh này ngay tức khắc.
Khải Luân ho mấy tiếng, máu từ cuống họng xộc thẳng ra ngoài. Cậu tức giận dùng cùi chỏ thúc vào chân gã, nhân lúc gã mất thăng bằng thì lập tức trốn ra xa. Cậu lấy tay xoa ngực, cảm nhận rõ linh hồn đang ê buốt từng cơn, đáng ra thì khi ở dạng linh hồn, cậu sẽ không gặp đau đớn gì nhiều, mà không, nỗi đau hiện tại giống như bị nhân lên cấp bội vậy, làm cậu khó chịu không thôi.
Ngực vẫn tiếp tục nhói, cậu xoa một hồi thấy không đỡ hơn thì liền mặc kệ, ánh mắt lần nữa giao tranh với đối thủ đằng xa. Chúa tể địa ngục cũng nằm liệt dưới đất, dường như chưa muốn động đậy gì nhiều, cậu tiến lại gần gã để dò xét, đang suy tính thì bỗng nhiên gã bật người dậy, sau lưng là một vật thể nhọn gì đó đang đâm thẳng về phía cậu.
Khải Luân có chết cũng không ngờ rằng có ngày bản thân sẽ chứng kiến một thủ đoạn chơi lén như vậy, cậu giật mình vội rút kiếm đánh trả, hai mũi kiếm giao nhau, tạo ra một làn sóng đánh bay mọi thứ xung quanh. Yêu ma quỷ quái ai oán hét thảm, sóng kiếm từ phía hai người cứ bay lung tung, hại bọn chúng đứa thì bị chém đứt tay, đứa thì bị thương ngay bụng, thân thể chẳng vẹn toàn. Máu hoà với máu, địa ngục còn rùng rợn hơn gấp bội. Nếu như có bất kỳ nhân loại nào hiện diện ở đây, chắc hẳn sẽ vô cùng sợ hãi bởi thế trận đang diễn ra trước mắt.
Mọi thứ xung quanh bị trận chiến của hai người quét sạch, từ những linh hồn nhỏ bé đang bị dày vò bởi khổ hình đến những con quỷ dữ đang canh gác, tất cả đều trở thành nạn nhân đáng thương cho cuộc chiến ác liệt này.
Bọn chúng kêu gào, rú lên gọi mọi linh hồn xung quanh mau tìm chỗ trốn đi. Địa bàn vốn là nơi để bọn quỷ tung hoành giờ đã bị xâm chiến, làm chúng có bực mình cũng chẳng biết nói gì hơn.
Khải Luân vung kiếm, đánh tới đâu thì đất đá bay lên tới đó, không chỉ vậy, cậu còn chụp được xiềng xích đang bị bỏ xó ở một góc, lập tức ném thẳng nó vào mặt chúa tể địa ngục.
Gã tránh không kịp, chẳng may bị xích rỉ cào trúng mặt, vết thương kéo dài từ má xuống tận cổ, máu nhỏ giọt, kích thích cơn cuồng dại trong lòng gã. Đôi mắt gã sáng rực, hàm răng bóng loáng bắt đầu dài ra, dường như đang trong quá trình hoá thân thành quỷ dữ. Gã gầm gừ, hệt như một tia chớp đang bao quanh khắp nơi, gã lao vào cậu, liên tục ra những đòn kiếm tràn ngập sát ý. Càng chống trả, Khải Luân càng thấy hai tay cầm kiếm của mình bắt đầu nhói đau, sức ép từ những đòn kiếm liên tục làm cho cậu phải thối lui mấy bước, năng lực bắt đầu đi đến thời kỳ cạn kịp.
Sức mạnh của chúa tể địa ngục rất lớn, rất hiếm có nhân loại nào có thể đánh nhau với gã hơn mấy chục kiếm, nhưng Khải Luân thì khác, hay nói đúng hơn là trong quá khứ, cả hai đã từng giao đấu với nhau rất nhiều lần, và tỷ số thì lúc nào cũng ngang nhau. Bởi cậu không