Một lưỡi kiếm đỏ chói, đẫm máu đang chĩa thẳng vào con ngươi của Khải Luân, chắc còn độ khoảng hai cen-ti-mét thì dừng lại. Khải Luân có thể phác họa rõ ràng vị trí của từng vết máu đang loan trên kiếm. Màu đỏ rực ám vào thị giác của Khải Luân một nỗi đau đớn khốn cùng, cậu thấy cổ họng mình rát buốt, có lẽ là do cậu đã hét lên quá nhiều.
Chưa bao giờ cậu thấy cuộc sống của mình tệ đến như vậy, và cho đến thời khắc này, mọi chuyện đã vượt xa dự tính ban đầu của cậu. Đình Trường gục ngã, lồng ngực anh bị kiếm đâm xuyên, tạo thành một lỗ thủng đủ để cậu có thể nhìn xuyên qua, còn cậu bị tập kích từ phía sau và rơi vào màn đêm tăm tối. Hình ảnh cuối cùng còn lưu vào trong đầu cậu là nụ cười của thần chết, một nụ cười ớn lạnh từ tận sâu trong xương tủy.
Thần chết đã đánh úp Khải Luân và không muốn để lại hậu họa nên tiện tay chém cậu thêm vài nhát, nhưng vào lúc hắn chuẩn bị giết chết cậu thì kẻ thù truyền kiếp của hắn xuất hiện. Hắn chỉ có thể tiếc nuối bỏ lại Khải Luân và mang Đình Trường biến mất.
May mắn thay những vết thương trên người Khải Luân đều không trúng vào điểm chết, nhưng dù vậy vẫn đủ đưa Khải Luân đến bờ vực hấp hối.
Trong cơn mê, cậu thấy cả người mình nhức nhối, máu trong người chưa kịp tụ lại đã bị rút cạn đi. Từng hình ảnh của Đình Trường lướt qua đầu cậu, anh mỉm cười ôm cậu, dịu dàng đặt môi mình lên môi cậu. Hơi ấm mà anh đã trao, tình yêu của anh, hoặc những lời ủi an tràn ngập cưng chiều, nhưng tất cả đều đã biến mất, vì tên khốn kia, tên thần chết biến chất.
Cậu đứng ở một chiều không gian khác, thấy rõ thân xác đang im lìm ngủ say trên giường của mình. Thời gian đã hết, cậu đã quay về địa ngục tự thuở nào, cơn nhức nhối từ da thịt đã ngưng lại.
Khải Luân chẳng rõ tại sao bản thân lại có thể đến đây lần nữa, linh hồn của cậu đã có mặt trước cánh cổng địa ngục. Cậu siết chặt tay, quyết tâm phải cứu Đình Trường trở về. Hai chân cậu theo quán tính lao thẳng về phía trước, băng qua hai con quỷ đã bị đánh nằm bất động, cùng vô vàn những linh hồn đang khóc lóc. Cậu xông thẳng vào cung điện của chúa tể địa ngục, muốn nhờ gã giúp đỡ mình.
Lúc này đây, gã đang an tọa trên ghế dài, cả người khoác một bộ áo choàng đen trong vô cùng xa hoa. Ánh mắt gã dao động, vừa nhìn thấy Khải Luân thì con ngươi liền hiện ra cảm xúc khó nói. Có lẽ gã muốn nói gì đó, nhưng suy xét lại, gã quyết định chờ xem cậu đến đây tìm gã làm gì.
“Ngươi có thể giúp ta cứu Đình Trường không?”
Gã biết cậu sẽ đến đây, quả nhiên, câu đầu tiên phát ra từ miệng cậu chính là chuyện này. Gã thấy hai mắt cậu ươn ướt, có lẽ trên đường chạy đến đây gấp đến độ muốn khóc.
“Tại sao ta phải giúp ngươi?”
Gã hỏi, câu hỏi đúng trọng điểm. Khải Luân nhìn gã, rồi cúi đầu, quỳ xuống. Chúa tể địa ngục bất ngờ, tên này đang quỳ gối cầu xin gã? Một kẻ kiêu ngạo như cậu ta, một kẻ có sức mạnh cường đại, vốn dĩ có thể làm thần lại chọn bước vào vòng luân hồi để rồi mai một sức mạnh của mình, đang quỳ gối trước gã?
“Ta có thể làm mọi thứ, chỉ cầu ngươi giúp ta… Ân oán kia chúng ta sẽ giải quyết sau. Ta sẽ để ngươi đánh một trận thoả thích, nên làm ơn, lần này hãy giúp ta cứu Đình Trường.”
Khải Luân nức nở, nước mắt thấm đẫm mặt đất. Từ trên nhìn xuống, gã thấy hai lỗ tai cậu đỏ rực, giống như một đóa bỉ ngạn đang bung nở.
Gã thở dài, ngồi chồm hổm trước mặt cậu, tiếc nuối nói.
“Không phải ta không muốn giúp… mà giờ có giúp cũng trễ rồi.”
Gã phất tay, cho cậu xem lại hình ảnh cảnh Đình Trường sau khi bị sứ giả địa ngục