Sau đó ông ấy lại gọi cho Trần Hùng, nhưng đường dây bên kia vẫn bận, nói cách khác, Trần Hùng đã cho ông ấy vào danh sách đen.
"Khốn nạn!"
Lăng Uyên Đình từ trước đến này luôn có tu dưỡng và nội hàm cũng không nhịn được mà chửi thề, tức giận đập điện thoại di động lên bàn làm việc.
"Bên Tô Cẩn Lương có liên lạc được không, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lăng Uyên Đình hỏi thư ký.
Thư ký cũng bất đắc dĩ đáp lại: "Sếp lớn, không gọi được, tín hiệu bên khách sạn có lẽ bị người ta cố ý làm nhiễu sóng rồi!"
"Bọn họ thật sự không để Lăng Uyên Đình tôi vào mắt.
"
Lăng Uyên Đình tức giận đến nỗi trên trán nổi gân xanh: "Báo chuyện này lên tỉnh thành, xin chỉ thị cho chi viện cảnh sát vũ trang!"
Sau đó Lăng Uyên Đình vội vàng ra khỏi phòng làm việc, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía khách sạn.
Lúc này, Trần Hùng cũng lái xe tới khách sạn.
Trên thực tế lúc Trần Hùng chứng kiến tình cảnh bên này, anh cũng có chút ngây dại, bởi vì chính anh cũng không ngờ, mấy cú điện thoại của mình lại làm nên động tĩnh lớn như vậy.
Xung quanh quán rượu này chỉ có một đường lớn có thể đi tới đây, mà lúc này ở trên đường lớn, khắp nơi đều là xe con màu đen.
Bên trong mỗi chiếc xe đều có người ngồi, hơn nữa phía sau có không ít người đi theo.
Nói chung lúc này trên đường lớn đều đã xếp thành hàng dài mà còn kéo về phía sau ít nhấp hai cây số.
Lúc Trần Hùng lái xe đến phạm vi khách sạn, nhóm người Trương Văn Long cũng nhanh chóng tới cạnh Trần Hùng.
"Anh Hùng.
"
"Anh Hùng!"
"Anh Hùng! "
Những tiếng gọi anh Hùng không ngừng vang lên, đứng ở đây đều là những người đứng đầu thành phố Bình Minh.
Trên thực tế mỗi người họ đều đã chờ đợi giờ khắc này rất lâu.
Trước đây, họ vẫn