Michelle và Alan đã rất phấn khích, dùng hai tay ôm đầu và nói: “Cô Lâm Ngọc Ngân, ngài Allen và tôi hoàn toàn tin tưởng rằng tác phẩm này là của cô.”
“Bởi vì chỉ có tác giả thực sự mới có thể nói lên linh hồn của tác phẩm.”
“Không, Michelle, anh đã nhầm rồi.”
“Không phải như thế.”
Lâm Tú Minh đã hoàn toàn phát điên, chắc cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện thế này.
Cô ta phát điên, đứng trên sân khấu, rống lớn: “Tác phẩm này tên là “Thanh Hoàng”. Hoàn toàn không phải “Thu Thảo” chó má gì cả.”
“Tôi đã thiết kế ra nó. Lâm Ngọc Ngân chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi, nói năng xằng bậy. Mọi người không thể %3D chỉ đánh giá dựa trên điều này.”
“Tôi mới là người chiến thắng chung cuộc, tôi mới là chủ nhân của Thanh Hoàng”
Đến nước này rồi mà Lâm Tú Minh vẫn còn giảo biện. Tuy nhiên, đúng lúc này, Nguyễn Trình và 2 vị cảnh sát bước đến.
“Cô Tú Minh, cô không cần giảo biện, tôi khai hết tất cả rồi.”
Lâm Tú Minh ngây người nhìn Nguyễn Trình, vô thức nói: “Nguyễn Trình, sao anh… sao anh lại quay về?”
“Cô Tú Minh, lương tâm của tôi chưa bao giờ vượt qua được chuyện đó.”
“Vì vậy, tôi đã tự thú, tôi cũng đã giải thích mọi thứ cho cảnh sát.”
Nói xong, Nguyễn Trình nhìn Lâm Ngọc Ngân và cúi đầu với cô: “Tôi xin lỗi, tổng giám đốc Ngân, tôi đã lấy tiền của Lâm Tú Minh, ăn cắp thiết kế của cô.”
“Tôi đã phụ sự rèn giũa và tín nhiệm mà cô dành cho tôi, bây giờ, tôi gửi lời xin lỗi đến cô!”
Lâm Ngọc Ngân sửng sốt, nhưng Lâm Tú Minh lại nổi điên: “Giả, tất cả những thứ này đều là giả.”
“Đây là diễn viên do Lâm Ngọc Ngân mời đến, chị ta đang cố ý hãm hại tôi.”
Michelle và Alan đã nhìn thấu tất cả, chỉ vào Lâm Tú Minh, mắng: “Cô thực sự là sự sỉ nhục trong ngành thiết kế thời trang của chúng tôi, đồ cặn bã!”
“Cô không chỉ làm ra chuyện xấu xa như ăn cướp tác phẩm, mà còn phá hủy quy tắc chung của chúng tôi, phá hủy quy tắc của giới thiết kế.”
“Cô sẽ bị pháp luật trừng trị nghiêm khắc.”
Lâm Tú Minh liên