Lời nói của Trần Hùng lại một lần nữa khiến lòng Tô Cẩn Lương co quắp lại.
Cũng đúng, Tô Cẩn Lương cô ta là cái thá gì, cô ta có tư cách gì để cầu xin Tô Văn Mãnh, chẳng những cô ta và Trần Hùng không có một chút tình nghĩa nào, ngược lại, sau khi Trần Hùng xử lý Tô Văn Mãnh, có thể cô ta cũng sẽ bị xử lý theo luôn.
Dù sao thì Trần Hùng cũng quyết tâm giết Tô Văn Mãnh, kết thù cùng nhà họ Tô, giết một người cũng là giết, mà giết hai người cũng là giết, bản chất cũng không có gì khác biệt.
Cho nên bây giờ Tô Cẩn Lương chính là bồ tát vượt cạn, thậm chí còn không có tư cách đàm phán điều kiện với Trần Hùng.
Tuy nhiên, vào lúc này, Tô Cẩn Lương đột nhiên nở nụ cười, dường như cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc cầu xin cho Tô Văn Mãnh.
Người này đúng là em ruột của cô ta, nhưng giữa bọn họ từ lâu đã không còn quan hệ ruột thịt gì nữa rồi.
Gia đình quyền thế giống như cung đình thời cổ đại, không có tình thân, chỉ biết tàn sát nhau để tranh đoạt vương vị, trước kia, những chuyện Tô Văn Mãnh đã làm sau lưng cô ta, có quỷ mới biết cậu ta âm thầm thu mua bao nhiêu sát thủ để lấy tính mạng Tô Cẩn Lương.
Hai người bọn họ trên danh nghĩa là chị em, nhưng thực tế đã là kẻ thù không đội trời chung.
“Trần Hùng, anh hiểu lầm rồi, không phải tôi muốn cầu xin cho nó.
”
“Mà tôi muốn tranh thủ cơ hội cho bản thân một lần.
”
Nói xong, Tô Cẩn Lương đột nhiên nâng tay lên, bên trong có một thanh cung nỏ ẩn hình, nhắm vào Tô Văn Mãnh đang quỳ dưới đất ở đằng kia.
Đồng tử Tô Văn Mãnh đột nhiên co rút mạnh, không thể tưởng tượng nhìn Tô Cẩn Lương, rít gào nói: “Tô Cẩn Lương, chị muốn làm cái gì?”
Vụt!
Tô Cẩn Lương không chút do dự bóp cò, mũi tên giống như viên đạn được bắn ra, ghim thẳng vào cổ Tô Văn Mãnh.
Phụt!
Mũi tên nhọn trực tiếp xuyên thủng cổ Tô Văn Mãnh tạo thành một vũng máu đỏ ngòm, Tô Văn