"Cô ta nói Thảo là con hoang nên không xứng ăn bánh sinh nhật, lúc ấy mẹ và dì Tú Minh đã là ầm ĩ kết quả còn bị đánh một bạt tai.
"
"Sau đó con và mẹ bị đuổi ra khỏi bữa tiệc, sau đó mẹ ôm Thảo khóc đến nỗi rất đau lòng.
"
Nói tới đây đôi mắt của Lâm Thanh Thảo đột nhiên đỏ hoe, hơn nữa trong hốc mắt còn có nước mắt.
"Cha, Thảo nhớ rõ hàng năm khi tới sinh nhật của con mẹ đều sẽ khóc cho nên Thảo không muốn tổ chức sinh nhật, bởi vì Thảo không muốn nhìn thấy mẹ khóc.
"
Nghe Lâm Thanh Thảo nói những lời này trong lòng Trần Hùng giống như là bị kim đâm làm cho rất khó chịu.
Thật rất khó có thể tưởng tượng được những năm mà anh vắng mặt rốt cuộc hai mẹ con đã phải chịu oan ức nhiều như thế nào.
Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, Lâm Tú Minh ghê tởm kia đã chết hơn nữa đám người ác độc nhà họ Lâm cũng đã nhận sự trừng phạt tương ứng, bây giờ Trần Hùng sẽ luôn làm bạn ở bên cạnh hai mẹ con và sẽ không để cho họ phải chịu bất cứ sự oan ức nào.
"Thảo bây giờ cha đã trở về nên cha sẽ bảo vệ con và mẹ, tuyệt đối sẽ không để cho mẹ phải khóc nữa.
"
"Năm nay cha và mẹ sẽ tạo cho Thảo một sinh nhật thật là vui vẻ được không?"
"Vậy cha sẽ mua bánh kem cho Thảo sao?"
Trần Hùng cười trả lời: "Đương nhiên là phải mua rồi hơn nữa còn phải mua cho Thảo một cái bánh kem thật lớn, đến lúc đó Thảo có thể mời bạn về nhà cùng chúc mừng cho Thảo được không?"
"Vâng.
"
Lâm Thanh Thảo liên tục gật đầu cười vui vẻ: "Bây giờ Thảo đã có mấy người bạn ở trong lớp, vậy cha ơi bà nội Phương Anh còn có dì Quân Dao có đến không.
"
"Ừ, tất cả mọi người đều sẽ đến!"
Lâm Thanh Thảo vui vẻ vỗ tay: "Tuyệt quá, rốt cuộc Thảo cũng có thể tổ chức sinh nhật rồi.
"
Một tuần lễ nháy mắt trôi qua, cuối cùng ngày mười