Những lời này của Bôn Lôi có vẻ như đã phạm vào cấm kỵ, thế nên ông ta mới nói được một nửa đã bị Trần Tôn Long cắt ngang.
Hơn nữa nhìn phản ứng tức thời của Trần Tôn Long thì có vẻ như ông ta đã có chút tức giận.
Trong lòng Bôn Lôi run lên, ý thức được bản thân nói sai rồi, vội vàng ngậm miệng.
"Ông chủ, chúng ta đi về thôi, vì chạy tới đây mà đã hai ngày ông không nghỉ ngơi tốt rồi.
"
"Ừ.
" Trần Tôn Long nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tựa người vào ghế tựa da thật, nhắm mắt lại, huyệt thái dương vẫn luôn đập mạnh.
"Lần này chúng ta tới thành phố Bình Minh nhất định không thể để cho những người khác trong gia tộc biết được, bất kỳ một ai!"
"Tôi biết rồi, ông chủ.
"
Cùng lúc đó, trong biệt thự núi Vọng Nguyệt, bởi vì sự xuất hiện của Bôn Lôi, bầu không khí ở hiện trường của tiệc sinh nhật như bị mây mù bao phủ lấy.
Mặc dù Lâm Ngọc Ngân với Lưu Ánh Nguyệt cũng không quen biết Bôn Lôi, nhưng lúc ấy cũng biết là người của nhà họ Trần phương Bắc, hơn nữa bọn họ cũng biết chuyện năm đó Trần Hùng ở nhà họ Trần đã xảy ra chuyện gì, cho nên ấn tượng của bọn họ đối với nhà họ Trần vô cùng kém.
Cho nên Bôn Lôi là một tên khách không mời, ông ta đến rồi, đương nhiên sẽ khiến cho trong lòng mỗi người đều có chút không được vui vẻ.
Mẹ vợ Lưu Ánh Nguyệt trước giờ luôn là người thẳng thừng nóng nảy, lúc này bà ấy kéo Trần Hùng qua một bên, hỏi: "Trần Hùng, tên đầu trọc vừa rồi là người cha con phái đến phải không?"
"Phải.
" Trần Hùng gật đầu nói: "Để mẹ chê cười rồi, mẹ có cảm thấy con hơi quá đáng không, dù sao cũng là ông nội ruột của Thảo muốn tặng chút quà cho Thảo.
"
"Quá đáng?"
Lưu Ánh Nguyệt lại cười ha ha, nói: "Trần Hùng, con nào có chỗ nào quá đáng đâu, cũng may lão già hôm đó con giết không có tới, nếu ông ta tới, mẹ vợ sẽ đập ông ta ngay tại chỗ.
"
"Con xem năm đó ông ta làm ra chuyện thối tha như vậy, con dù gì cũng là con ruột của ông ta, con bị hại thành ra như vậy, ông ta thì ngay cả rắm cũng không dám phóng một cái, thật là phế vật đến tột cùng.
"
"Trần Hùng không phải mẹ nói khoác, con đừng thấy cha vợ Lâm Thanh Dũng của con lúc bình thường hèn nhát vô cùng, thế nhưng khi có người dám hại Ngọc Ngân, con có tin ông ấy cho dù