Chuyện này đối với nhà họ Tô mà chắc chắn là chuyện lớn đến mức nghiêng trời lệch đất.
Chủ nhân của nhà họ Tô đã bị ai đó giết chết, mà cách đây không lâu trước đó, cậu chủ của nhà họ Tô, Tô Văn Mãnh cũng đã chết rất thê thảm.
Chiếc xe của Tô Cẩn Lương chạy vào bên trong sân của nhà họ Tô, cô ta ngồi trong xe nhìn chính mình ở trong gương.
Lúc này, cô ta trông vô cùng bình tĩnh, thậm chí khóe miệng của Tô Cẩn Lương còn cong lên, lộ ra vẻ hưng phấn và cực kỳ đắc ý.
Nhưng cũng rất nhanh, hốc mắt của cô ta đã lập tức đỏ lên, đôi mắt ngấn lệ, đong đầy nước.
Chỉ trong chốc lát, trên người Tô Cẩn Lương tức thì xuất hiện một loại trạng thái vô cùng bi thương, dáng vẻ rất đau lòng.
Nếu người phụ nữ này mà đi làm diễn viên, thì chắc chắn cô ta sẽ đoạt được tượng vàng giải thưởng Oscar danh giá.
Cô ta mở cửa xe, đi thẳng một đường vào nhà chính của nhà họ Tô.
Giờ phút này, những người đứng đầu có liên quan đến nhà Tô đều có mặt đông đủ ở đây, khi mọi người nhìn thấy Tô Cẩn Lương bước vào, ai nấy đều bắt đầu mỗi người một câu an ủi.
“Cẩn Lương, sự việc đã đến nước này rồi, mong cháu nén bi thương, đừng quá đau lòng.”
“Là ai, là ai hả? Là ai đã giết chết cha tôi?”
Tô Cẩn Lương đảo quanh đôi mắt đỏ hồng, gắn từng chữ từng chữ một nói.
Người làm của nhà họ Tô tiến lên, trong lòng nơm nớp lo sợ trả lời: “Cô chủ, đêm nay ông chủ có mở tiệc chiêu đãi một vị khách tên là Trần Hùng, nhưng không biết rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì, nửa đường giữa ông chủ và Trần Hùng lại xảy ra xung đột.
Sau đó có một đám sát thủ vọt vào nhà họ Tô, bọn họ đã giết chết ông chủ.”
“Cha ơi.”
Tô Cẩn Lương đột nhiên òa một tiếng khóc lên, sau đó cô ta lao thẳng đến chỗ thi thể của của Tô Văn Hùng, cả người quỳ rạp bên người Tô Văn Hùng.
“Cha ơi, cha tỉnh lại đi mà.
Tên Trần Hùng kia thật độc ác, vì sao anh ta lại đối xử với cha như vậy? Con nhất định phải trả thù thay cho cha.”
Tô Cẩn Lương càng lúc càng khóc to hơn, khóc đến ruột gan quặn thắt, thậm chí ngay cả những người đứng bên ngoài khi nhìn thấy cảnh tưởng như vậy cũng bị cảm xúc của cô ta tác động.
“Đúng vậy,