“Chú Tuấn, hình như sau khi chú đến Tô Hàng thì thay đổi rất nhiều.”
Trần Hùng không nhịn được mà trêu một câu: “Chỉ là cháu rất tò mò, chuyện bảo vệ ngài Lâm nghe có vẻ như có dính dáng tới Thanh lâu Tân Nguyệt nhỉ.”
Ngụy Tuấn trợn mắt nhìn Trần Hùng, nói: “Đã lâu rồi không hoạt động gân cốt một chút, nghe nói trong tập đoàn Ngọc Tề cao thủ đông đúc, là chú muốn thử thanh đao của mình thôi.”
Với lời giải thích này, Viễn Trọng Chi cùng Trần Hùng đều thấy không hợp lý lắm, bọn họ cứ cảm thấy Ngụy Tuấn đang giấu chuyện gì đó.
Nhưng bọn họ cũng hiểu rõ Ngụy Tuấn, đã là chuyện ông ta không muốn nói thì bọn họ cũng không cách nào ép ông được.
“Có lẽ vậy.”
Trần Hùng tin tưởng Ngụy Tuấn làm việc gì cũng có lý do của ông ta, nếu đối phương đã nói vậy anh cũng không cự tuyệt.
“Nếu tính toán của cháu không sai, theo tính cách của tên Tôn Ngọc Vinh đó hẳn là hôm nay sẽ ra tay với ngài Lâm, bây giờ chú rời đi là vừa đẹp, trực tiếp đến thẳng nhà ông ta.”
“Còn bên Quỹ Sao Quang, cháu sẽ nhờ mấy anh em bên Hang Sói để ý, ban ngày Tôn Ngọc Vinh cũng không có gan làm bậy đâu.”
“Được.”
Ngụy Tuấn gật đầu đáp ứng, sau đó xoay người rời đi.
Viễn Trọng Chi cùng Trần Hùng nhìn bóng lưng rời đi của Ngụy Tuấn một hồi lâu.
Trần Hùng nói: “Chú ấy lần này tới Hàng đã có hai người thay đổi phong cách làm việc của chú ấy, một là người năm đó mong nhớ ở Thanh lâu Tân Nguyệt, một người khác là Song Đao Khách năm đó đánh bại chú ấy.
Chú nghĩ chuyện hôm nay sẽ có quan hệ tới người nào?”
Viễn Trọng Chi nói: “Chú cũng không đoán được, trước kia vốn tưởng ông ấy chỉ thích đao, bây giờ thấy vậy mới nhận ra bao nhiêu năm làm anh em vẫn chưa hiểu rõ ông ấy.”
Từ khi chuyện tập đoàn Ngọc Tề bị lôi ra ánh sáng,