Uông Trình chợt sợ hãi, hắn thậm chí cũng cảm giác được hai tay mình đang không ngừng run rẩy.
“Ông… ông là ai?”
“Đao Cuồng.”
Ngụy Tuấn đơn giản nói ra hai chữ, rồi dứt khoát đi về phía Uông Trình.
Giơ tay lên, giơ đao… Keng…
Trọng đao vung xuống, không có động tác hoa mỹ, không có chút dông dài, tốc độ không nhanh nhưng vô cùng chèn ép.
A…
Trong lòng chợt căng thẳng, Uông Trình không kiềm được mà quát to một tiếng rồi vung đao quét ngang trên đỉnh đầu, đỡ lấy một đao này của Ngụy Tuấn.
Chỉ nghe keng một tiếng, cả người Uông Trình bi đẩy lui về sau chừng bốn năm bước, khi hắn ổn định lại thân thể thì phát hiện ngay giữa ngón cái và ngón trỏ đã có máu chảy ra, mà thanh đao trong tay chỉ còn có một nửa.
Có thể chặn được một đao của Ngụy Tuấn chứng tỏ thực lực của Uông Trình không tệ, nhưng hắn đỡ được một đao thì có thể đỡ được đao thứ hai sao?
Ngụy Tuấn không dừng lại, đao thứ hai đã bổ xuống, Uông Trình cuống cuồng hít vào một hơi lại lần nữa ngăn cản.
Lại keng một tiếng, nửa đoạn đao gãy bay đi, còn nửa thanh đao trong tay Uông Trình hoàn toàn gãy nát.
“A...!a…”
Sau hai đao, Uông Trình đã muốn đánh mất lý trí, hắn quơ lấy nửa đoạn đao kia xông tới Ngụy Tuấn,
Keng keng keng…
Tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên, cuối cùng lại gãy thành hai mảnh, hai người qua lại chừng mười chiêu thì Uông Trình không chịu nổi nữa.
Ngụy Tuấn bổ một đao thẳng vào ngực Uông Trình, tiếp đó cả người hắn bay khỏi phòng khách, nặng nề rơi xuống mặt đất.
“Thật lợi hại.”
Thấy một màn như vậy, Phó Văn Lâm ngồi tại đó cũng có chút khiếp sợ.
Ông biết Trần Hùng lợi hại, không ngờ người bên cạnh anh cũng đáng sợ đến vậy, khó trách bọn họ dám lấy cứng đối cứng với tập đoàn Ngọc Tề, dù sao trong tay bọn họ cũng có vốn liếng.
Uông Trình ở tập đoàn Ngọc Tề tuy sức chiến đấu không được tính là hàng đầu nhưng cũng coi như là một cao thủ.
Nhưng từ khi bắt đầu tới giờ, hắn vẫn luôn bị Ngụy Tuấn đánh đến không còn sức