Trần Hùng đi về phía Từ Vân, sau đó ngồi đối diện với ông.
Mà hòa thượng đang đánh chuông vẫn như cũ tiếp tục công việc, trong tay Từ Vân cầm một chuỗi phật châu, đang lần từng hạt một.
“Thái Tuế ở đâu?”
Trần Hùng dường như không muốn vòng vo, anh cũng không phải người cửa Phật nên cũng không quá quen thuộc nơi đây, thậm chí lúc đến đây trên dưới khắp người anh tựa hồ có chút cảm giác không ổn lắm.
Từ Vân chỉ về phía tháp Kim Lôi bên cạnh, nói “Dưới tháp Kim Lôi.”
Từ xưa Tô Hàng đã có truyền thuyết tháp Lôi Đỉnh trấn áp xà yêu ngàn năm Bạch Tố Trinh, không nghĩ tới ngày nay dưới tháp Kim Lôi lại đè một Thái Tuế.
Trần Hùng quay đầu nhìn về phía tháp Kim Lôi bên kia, tháp cao chín tầng, mỗi tầng đều được khắc hình các vị thần Phật tựa như tạo thành một trận văn Phật gia chằng chịt, tạo nên đại trận trấn giữ yêu ma, áp giữ bên dưới tháp.
“Quả nhiên là ở đây.”
Trần Hùng thu hồi ánh mắt, nói: “Hắn là người thế nào?”
“Ác ma.” Từ Vân đơn giản trả lời hai chữ.
“Hơn mười năm trước, Thái Tuế xuất thế ở Tô Hàng sau đó đạt được võ lực tuyệt đối mà trở thành kẻ đứng đầu tại Tô Hàng, hắn là một kẻ điên, dùng hết thảy mọi thủ đoạn để lôi giang hồ võ lâm đang ẩn nấp ra trước mắt những người bình thường, vì muốn ép những võ lâm cường giả lánh đời tỷ thí với mình mà không tiếc thủ đoạn để diệt cả gia tộc, diệt cả môn phái của họ.”
“Thời gian đó toàn bộ phía nam đều bị bàn tay của Thái Tuế che phủ, cao thủ chết trong tay hắn vô số, không thẹn với danh xưng ác ma phương nam.
Trần Hùng nheo mắt, nói: “Từ xưa tới nay, người tập võ đều thích dùng các loại khiêu chiến hay chiến đấu để tăng cường thực lực, nghe ông nói vậy hẳn là tên này đã sớm tẩu hỏa nhập ma.”
“Có thể nói vậy.”
Từ Vân gật đầu: “Sau đó toàn bộ võ lâm phương nam đều bị Thái Tuế khiến cho hoảng sợ, sư huynh tôi bất đắc dĩ phải tự mình ra tay, quyết chiến một trận với Thái Tuế.”
“Trận chiến ấy, sư huynh đánh cược với võ lâm phương nam, nếu Thái Tuế thắng, huynh ấy tự sát, toàn bộ võ lâm phương nam tôn Thái Tuế làm vua, nếu sư