Tôn Ngọc Vinh lẩm bẩm nói: “Có điều Trần Hùng kia liệu có hơi ngông cuồng quá mức hay không? Gã thật sự cho rằng mình đánh bại Từ Vân là có thể thành đối thủ của Thái Tuế sao? May là Từ Vân chặn gã lại, chứ nếu gã đi vào đó chắc chắn sẽ không thể bước ra."
“Đây không phải trọng điểm.”
Tả Khâu bên cạnh đã nhíu chặt lông mày, nói: “Chủ tịch, bên Chùa Kim Lôi kia vẫn luôn có tai mắt của chúng ta.
Đoạn video này là do tai mắt ở Chùa Kim Lôi quay đúng không?”
“Không sai.” Tôn Tề Thiên gật đầu: “Hơn nữa khi Trần Hùng nói chuyện cùng Từ Vân còn nhắc tới việc tập đoàn Ngọc Tề của chúng ta có liên hệ với Thái Tuế.”
Không thể không bội phục mạng lưới tình báo rộng lớn của tập đoàn Ngọc Tề, bọn họ có tai mắt ở Chùa Kim Lôi cũng không phải kỳ lạ, dù gì thì Thái Tuế vẫn đang bị nhốt ở nơi đó, nên bọn họ cần gài tai mắt để theo dõi động tĩnh của Thái Tuế bất cứ lúc nào.
Nhưng tai mắt này vậy mà có thể nắm trong tay cả đoạn đối thoại giữa Trần Hùng và Từ Vân, điều này thật không thể tưởng tượng nổi.
“Nói cách khác, có người đã cung cấp tin tức liên quan đến Thái Tuế cho Trần Hùng trước đó.
Mà tin tức này, cũng chỉ có những người đang ở đây biết.
Chứng tỏ trong số chúng ta có kẻ phản bội."
Từ Vân vừa nói xong lời này, không khí trong phòng lập tức trở nên áp lực lạ thường.
Cả đám người hai mặt nhìn nhau, trong đó có một phần cảm thấy ngơ ngẩn, bởi vì bọn họ không dám tin trong số tam đại vương bài và sáu giám đốc tập đoàn Ngọc Tề thế mà lại xuất hiện kẻ phản bội.
Nhưng cũng có vài người đã sớm có đáp án trong lòng.
Cao Tố Trinh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, tay kẹp một điếu thuốc lá, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì dao động.
Lúc này, ánh mắt của Tả Khâu và Tôn Tề Thiên đều không hẹn mà cùng nhau hướng về phía Cao Tố Trinh.
Song Đao Dương Đạo vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng: "Đêm qua tôi tới đình Thành Nam Thính Phong, bởi vì tôi đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không thể nghĩ ra hình