“Chắc được mấy phần?”
“Không chắc lắm.
” Ngụy Tuấn trả lời: “Nhưng tôi có thể giết ông ta.
”
“Ừm.
”
Trần Hùng gật đầu, không hỏi nhiều.
Lạc Tiến ở một bên nói: “Thái Tuế thì sao? Còn cái tên Kim Thần Vũ nữa, cái tên Kim Thần Vũ đó sao mà làm tôi có cảm giác như là một loại Dạ Tu La vậy?”
Trần Hùng nói: “Thái Tuế là một hùng sư thành niên, còn Kim Thần Vũ kia lại là một mãnh hổ trung niên, cả hai đều không phải là nhân vật dễ đối phó.
”
Lạc Tiến nói: “Anh đấu với bọn họ thì bọn họ cũng chẳng là đối thủ của anh.
”
Trần Hùng nói: “Thái Tuế bị thương rất nặng, còn tên Kim Thần Vũ kia, hắn ta từ đầu đã không định liều mạng với tôi, cho nên là lần đấu này chỉ có thể xem là thăm dò nhau, đây mới thật sự là miền Nam, tiếp theo chúng ta muốn đi tiếp thì sẽ càng ngày càng khó khăn.
”
Lạc Tiến và Ngụy Tuấn trở nên nghiêm túc: “Tiếp theo thì phải làm sao?”
Trần Hùng nói: “Chuẩn bị cho chu đáo, Thái Tuế ra khỏi tháp, nhà họ Kim chấm dứt, chiến tranh bắt đầu rồi.
”
Lạc Tiến tiếp tục nói: “Lão đại, trận chiến này anh có chắc không?”
Trần Hùng vừa cười vừa nói: “Trên thế gian này, chẳng có cuộc chiến nào là tự tin trăm phần trăm cả, thế nhưng cậu cho là bàn cờ lớn phương Nam này có thể so được với trận chiến hắc ám đồ đằng vào năm đó của chúng ta sao?”
Nói tới đây, Lạc Tiến trở nên thổn thức.
Hoàn toàn chính xác, đã trải qua nhiều chuyện như thế này, đám Trần Hùng bọn họ đã sớm được luyện được một tâm thái kim cương bất hoại rồi, bởi vì trận chiến hắc ám đồ đằng năm đó thật sự quá là khốc liệt.
Cuộc chiến thảm liệt như thế mà Trần Hùng bọn họ đã chống đỡ nổi, mà bây giờ cái trận phương Nam này còn phải gọi sư phụ so với năm đó.
Cho nên là, cái này thì có là gì đâu?
…
Cùng lúc đó, ở trên tầng cao trong một tòa nhà sáu mươi sáu tầng đối biển ở phía Nam.
Thanh Long mặc áo gió có hình xăm rồng xanh khổng lồ